Chương 201: Chân Thần Độc Nhất Trong Thiên Địa
Vị Tiên Nhân này thế mà lại tự tản đi lực lượng của chính mình, đem tất cả lực lượng bị tràn ra hội tụ lại ở trên lưng.
Đây là một loại phương pháp tán công cao minh, lúc cần lực lượng thì có thể dùng tốc độ cực nhanh lấy trở về.
Nhưng muốn tán thì rất khó.
Đương nhiên, muốn hoàn toàn tán đi cơ bản không có khả năng, nhưng hiện tại Đau Răng Tiên Nhân cũng coi như rất bình thường rồi.
Mộ Tuyết đối với việc tán công đã là người trong nghề, nàng đặc biệt tinh thông đạo này.
Nàng có thể đem tất cả tu vi đã tu luyện tán đi, hóa thành Hỗn Nguyên chi khí.
Đây là đem tất cả tu vi đã tu luyện treo lên dùng.
Đương nhiên, Mộ Tuyết cũng không có khả năng tản hết toàn bộ tu vi, có một vài cảnh giới sau khi tiến vào, cơ bản là không xuống được nữa, hoặc là tu vi mặc dù không còn, nhưng cảnh giới có thể vẫn còn đó.
Tóm lại, đây là một chuyện rất phức tạp.
“Sau khi ta không tìm được bất cứ biện pháp nào nữa, ta lại gặp một cô bé, ta nhớ đó là một cô bé có đôi mắt thật to.
Chính cô bé này đã nói cho ta biết biện pháp chữa trị đau răng.
Nàng nói chấp niệm của ta bởi vì đau răng mà có, cảnh giới cũng là vì đau răng mà đột nhiên tăng mạnh.
Cho nên tu vi tăng cao, cũng đồng nghĩa với việc nguyên nhân đau răng cũng tăng lên.
Biện pháp duy nhất chính là phá vỡ Bất Diệt Thể, chữa bệnh đau răng cho tốt, sau đó một lần nữa lấy lực lượng trở về.” Đau Răng Tiên Nhân nhớ lại, nói.
Lục Thủy có chút ngoài ý muốn, một cô bé mà có kiến thức đến như vậy?
“Công pháp tán công này cũng là do nàng chỉ sao?” Lục Thủy hỏi.
“Đúng vậy, nàng nói trước mắt đây chính là công pháp thích hợp nhất với ta, vừa có thể bảo trụ được lực lượng, lại vừa có hi vọng chữa trị đau răng.” Đau Răng Tiên Nhân nói.
Lục Thủy nhíu mày. Từ góc nhìn của hắn, công pháp này còn chút khiếm khuyết, nhưng là có thể làm được đến bước này. Trên đời này ngoại trừ Mộ Tuyết, còn có người khác sao?
“Nàng là ai?”
“Nàng nói nàng tên là Cửu.”
“Cửu? Ngươi có hỏi nàng là ai không?”
“Có hỏi, chỉ là không hiểu lắm.”
“Nàng nói thế nào?”
Do dự một hồi, Đau Răng Tiên Nhân nói: “Nàng nói nàng là Thần.”
Lục Thủy có chút ngoài ý muốn, là những người tự xưng là Thần Chúng kia sao?
Lục Thủy là hỏi thêm một câu:
“Nàng có nói nàng là Thần gì không?”
“Có, cái này ta nhớ rất rõ.” Đau Răng Tiên Nhân lại bưng mặt lại, một lát sau mới nói:
“Nàng nói, nàng là Chân Thần độc nhất trong thiên địa.”
Nghe được câu này, trong đầu Lục Thủy bỗng vô thức hiện lên hình ảnh quyển giáo dục thành thần bắt buộc kia.
Hắn nhớ kỹ phía trên đó có một câu nói là, ta chính là Chân Thần duy nhất trong thiên địa, bên dưới có bảy vị Chủ Thần.
‘Hai cái này có liên quan gì đến nhau sao?’ Lục Thủy hơi nghi hoặc trong lòng.
“Ngươi có biết nàng cuối cùng đi đâu không?” Lục Thủy hỏi.
Đau Răng Tiên Nhân lắc đầu, cái này hắn thật sự không biết.
“Ngươi có biết Lục không?” Lục Thủy hỏi.
“Chưa từng nghe nói qua.” Đau Răng Tiên Nhân vẫn lắc đầu.
“Tiên Đình với Đế Tôn, ngươi có biết không?”
Đau Răng Tiên Nhân vẫn lắc đầu.
Quả nhiên không lấy được tin tức hữu dụng gì, có điều Lục Thủy cũng không để ý nhiều, sau đó liền định rời đi:
“Đúng rồi, thời đại bây giờ không giống lắm với thời đại của các ngươi, nếu như cần giúp gì, ta ngược lại có thể giúp ngươi một chút.
Trên thị trấn nhà ta có một con chó, nó nhận biết được nha sĩ, có lẽ có thể giúp ngươi trị hết đau răng.”
Đau Răng Tiên Nhân nghe thấy vậy lập tức đứng lên, giọng nói mang theo sự kích động và cung kính vang lên:
“Ta nguyện ý dùng khổ cực hoàn trả đại ơn này, ta có thể làm ruộng, làm đầu bếp cũng được, ta khá am hiểu mấy món điểm tâm ngọt.”
“Không cần, những thứ ngươi đã trả lời giúp ta, xem như là thù lao đi, tán công của ngươi còn một bước cuối cùng nữa, sau khi hoàn thành ta sẽ trở về tìm ngươi, ngươi tự tìm tới ta cũng được.” Lục Thủy nói.
Đau Răng Tiên Nhân hơi kinh ngạc, hắn xác thực còn thiếu một bước cuối cùng, nhưng sao người này lại biết được?
Hắn trước kia cũng từng hỏi qua một số người, nhưng những người kia căn bản đều là xem không hiểu.
Hắn cũng phải bỏ ra một thời gian rất dài mới hiểu rõ được.
Không đúng, đối phương hẳn là đã hỏi một nhân tài nào đó cực kỳ lợi hại giảng giải giúp, là ai nhỉ?
Có người này sao?
Sau đó Đau Răng Tiên Nhân cũng không nghĩ nhiều nữa.
Lục Thủy quay người rời đi, chờ Lục Thủy đến chỗ cửa ra, hắn liền cảm giác được tiên lực chung quanh đang cuộn trào.
Cực kỳ hoành tráng.
Thạch Đầu Nhân bên ngoài không phát hiện có vấn đề gì, đang muốn đi vào nhìn một cái, lập tức bị hù tới, nhanh chóng lui lại.
May mà hắn chưa làm ra hành động lỗ màng nào.
Nếu không chết như thế nào cũng không biết.
Bất Diệt Tiên Nhân thật là đáng sợ.
Lúc Thạch Đầu Nhân vừa lui lại, liền nhìn thấy có một bóng người đi ra từ trong thông đạo, người này đi bên trong tiên lực của Bất Diệt Tiên Nhân, lại giống như đang nhàn nhã đi dạo, dường như lượng tiên lực khổng lồ này hoàn toàn không hề tồn tại vậy.
Rất nhanh sau đó, Thạch Đầu Nhân đã thấy rõ được người tới, lập tức hoảng sợ nói:
“Ôi, ông trời của ta, đầu lĩnh, ngươi quá mạnh.”
Lục Thủy nhìn Thạch Đầu Nhân, hiếu kỳ hỏi:
“Đầu lĩnh?”
“Không phải đầu lĩnh đã mướn ta sao? Đây là tôn xưng.” Thạch Đầu Nhân nói.
Cái Thạch Đầu Nhân này trước đây đã lăn lộn ở chỗ nào thế? Bị gọi bằng cái tôn xưng như vậy, luôn có cảm giác mình đã trở thành lão đại mấy đám thổ phỉ trên núi hay mấy kẻ lưu manh ở đầu đường xó chợ.
Nhưng hắn cũng không mở miệng chỉnh sửa gì, mà là hỏi:
“Ngươi có biết chỗ thu thập số liệu của nơi này không?
Hoặc là hạch tâm của nơi này?”
Nếu nơi này có thể căn cứ vào tu vi của hắn để thiết lập độ khó thí luyện, thì tất nhiên sẽ có chỗ nào đó tương tự như kho thu thập số liệu.
Hắn định đi qua đó xem một chút xem có vật gì hữu dụng không.
“Có, cách nơi này cũng không xa, đại khái là đi một hồi sẽ đến, để ta dẫn đầu lĩnh qua.” Thạch Đầu Nhân nói.
Bây giờ biểu hiện tốt một chút, đi ra ngoài cũng sẽ không đến mức không có cơm ăn.
Thế giới xa lạ, nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.
Không biết quy tắc, không biết sẽ có nguy hiểm gì, giống như đi trong bóng tối vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nuốt chửng.
Có thể từ từ hiểu rõ một người, bảo trì cảnh giác, là biện pháp tốt nhất trước mắt.
Lục Thủy gật đầu, theo Thạch Đầu Nhân đi về phía trước.
Thạch Đầu Nhân mới ngũ giai, nếu có vấn đề gì, hắn cũng không sợ.
“Đầu lĩnh, ngươi nhìn thấy Bất Diệt Tiên rồi sao?” Thạch Đầu Nhân hỏi.
Lục Thủy gật đầu:
“Ừm, lát nữa sẽ quay lại tìm hắn, hoặc là hắn sẽ tự tìm tới.
Thạch Đầu Nhân nghe xong thì kinh ngạc, nói:
“Bất Diệt Tiên Nhân thật sự đã tỉnh lại rồi?”
Lục Thủy tiếp tục gật đầu.
Thạch Đầu Nhân có chút sợ hãi, hi vọng tính tình Bất Diệt Tiên Nhân không quá kém, nếu không khi đối phương tới, nhỡ đâu không cao hứng, thì hắn liền gặp nạn.
“Đúng rồi.” Đi được nửa đường, Lục Thủy như đột nhiên nhớ ra cái gì, hắn nhìn về phía Thạch Đầu Nhân, nói:
“Ban thưởng hoàn thành thí luyện của ta đâu?”
Thạch Đầu Nhân bừng tỉnh đại ngộ, lập tức hạ một chỉ lệnh, tiếp đó, một thanh trường kiếm phong cách cổ xưa rơi xuống trước mặt Lục Thủy.
“Đây là Bất Diệt Tiên Kiếm, là phần thưởng lớn nhất của thí luyện ở đây.” Thạch Đầu Nhân giải thích.
Lục Thủy cầm kiếm lên, nhẹ nhàng búng một cái, phát hiện chất liệu thanh kiếm này không phải là kim loại, nhưng chất lượng còn không bằng Thất Lân Long Ngâm Kiếm của hắn.
Nhưng vẫn có thể miễn cưỡng sử dụng được.
Cất thanh kiếm đi xong, Lục Thủy liền ra hiệu Thạch Đầu Nhân đi tiếp.
-----
Dịch: MB_Boss