Chương 202: Lục Thiếu Gia Thật Đáng Sợ
Không bao lâu sau, Thạch Đầu Nhân đi tới một cánh cửa, giơ tay đẩy ra, phía bên kia là một lối đi rộng rãi.
Lục Thủy nhấc chân bước qua cánh cửa, vừa bước quá, hắn liền cảm giác được linh khí trong thân thể mình đã không còn bị ngăn lại nữa.
Xem ra đã thực sự rời khỏi nơi thí luyện rồi.
“Tiếp tục đi về phía trước là được, nhưng nơi này có bố trí phòng vệ, người bình thường đi qua sẽ bị một vài con rối và trận pháp công kích.
Ta có chứng nhận thân phận, có thể giúp đầu lĩnh bình an vô sự đi vào.” Thạch Đầu Nhân nói.
Chỉ là lời vừa mới dứt, từ bên trong lại truyền đến một tiếng nổ mạnh.
Oanh!!!
Tiếng nổ vô cùng lớn, trực tiếp khiến Thạch Đầu Nhân chấn động.
“Bên trong đã có người kích hoạt phòng vệ, hơn nữa, nhìn bộ dạng này, thực lực có lẽ cũng không kém hơn ta bao nhiêu đâu.
Đầu lĩnh còn muốn đi vào không?” Thạch Đầu Nhân nhìn Lục Thủy hỏi.
Lục Thủy có thể cảm giác được có không ít người là ngũ giai ở bên trong, thậm chí còn có cả lục giai.
Ngũ giai thì hắn không lo, đánh không lại thì chạy là được, hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng lục giai thì không dễ chơi.
Sức mạnh của ngũ giai Pháp Thân lớn hơn rất nhiều so với đỉnh phong tứ giai, hắn hiện tại chỉ có thể chơi với ngũ giai một vài kiểu chiến du kích, lục giai thì căn bản đánh không lại, thậm chí đến việc chạy trốn cũng là một vấn đề.
“Trận pháp bên trong có dễ bị phá không?” Lục Thủy hỏi.
“Cũng không quá dễ dàng, nhưng đã tồn tại lâu như vậy rồi, Tiên Đình cũng đã vong, khó mà nói trận pháp này có thể chịu đựng được hay không.” Thạch Đầu Nhân nói.
Lục Thủy cảm thấy Thạch Đầu Nhân nói rất có lý, trận pháp được bố trí của Tiên Đình cũng đã mất, còn có thể trông cậy vào cái trận pháp tồn tại từ thời Viễn Cổ đến giờ vận hành bình thường sao?
Sau đó Lục Thủy lấy ra một cái đũa, bói một quẻ đi, vào hung thì theo lời đã nói quay lại tìm Đau Răng Tiên Nhân.
Mặc dù thực lực hắn không đủ dùng, nhưng bây giờ còn có tiên lực vờn quanh, không cần phải e ngại một cái lục giai.
Rất nhanh, Lục Thủy đã đạt được kết quả, là đại cát.
Có chút ngoài ý muốn.
“Đi thôi, vào xem thử.” Lục Thủy cất đũa vào, nói.
Thạch Đầu Nhân không hiểu lắm, nhưng đầu lĩnh đã vào rồi, hắn còn lý do gì để không vào đây.
Bởi vì khoảng cách vốn cũng không xa, Lục Thủy đi không bao lâu liền thấy được một nhóm người đang chiến đấu cùng mấy con rối.
“Tứ giai, am hiểu thuật ẩn thân, lực công kích tốt, đầu lĩnh, cẩn thận một chút.” Thạch Đầu Nhân dù sao cũng từng đảm nhiệm tầng thí luyện cuối cùng, chút nhãn lực này đương nhiên vẫn phải có.
Lục Thủy không cần cẩn thận, hắn ngược lại là biết người kia.
Sau đó quay sang nói với Thạch Đầu Nhân:
“Đi hỗ trợ giải quyết mấy con rối kia đi.”
“Được.” Thạch Đầu Nhân không hỏi thêm gì, lập tức vọt thẳng tới.
Oanh một tiếng, con rối đang đánh nhau với người kia trong nháy mắt bị đánh tan.
Lạc Phong hơi sửng sốt, lập tức muốn ẩn thân chuồn đi, ai biết người đến là ai, dù sao thì cũng là người hắn đánh không lại.
Nhưng hắn rất nhanh liền từ bỏ ý định này.
Bởi vì hắn nghe được một giọng nói quen thuộc.
“Là ta.”
Lục Thủy đi tới, nhìn về phía Lạc Phong nói:
“Phát hiện đồ vật gì ở chỗ này sao?”
Lạc Phong lập tức cúi đầu, có chút hổ thẹn đáp:
“Vốn là có phát hiện, nhưng bị người khác nhanh chân hơn đoạt mất, bọn họ rất mạnh, tốc độ còn nhanh hơn so với chúng ta.”
“Các ngươi?” Lục Thủy tò mò lên tiếng hỏi.
Lạc Phong lập tức mở miệng giải thích:
“Là một người bạn của ta, chúng ta ở cùng một chỗ từ lúc chạm trán với người Thiên Nữ tông, sau đó nghe nói nơi này có Bất Diệt Tiên Điện, đặc biệt tới đây thử thời vận, nhìn xem có thể thu hoạch được cái gì không.”
Lục Thủy gật gật đầu, không hỏi nhiều mà chỉ nói:
“Vào xem xem những người kia thu hoạch được cái gì.”
Lạc Phong tự nhiên không có ý kiến, có điều vẫn cẩn thận dò hỏi:
“Người bạn kia của ta sắp tới đây rồi, có ảnh hưởng đến Đông Phương đạo hữu không?”
Lục Thủy lắc đầu:
“Không ngại.”
Với hắn mà nói, xác thực không có vấn đề gì.
Lạc Phong không phải một người ngu xuẩn, từ lúc bắt đầu hắn đã biết điều này.
Sau đó Lục Thủy nói:
“Người biết người bên trong là ai không?”
Lạc Phong gật đầu:
“Mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng phần lớn có thể là người của Lục gia, đây là suy đoán của ta.”
Lục Thủy hơi sửng sốt, người của Lục gia?
Khó trách bói quẻ ra đại cát, lục giai của Lục gia mà nói, đối với hắn chắc chắn sẽ không gây ra bất kỳ nguy hiểm nào.
Lục Thủy gật gật đầu, không nói gì.
Rất nhanh sau đó, hắn lại phát giác có người tới gần.
“Tứ giai, tốc độ nhanh hơn một chút so với tứ giai thông thường, đầu lĩnh hãy cẩn thận một chút.” Thạch Đầu Nhân lập tức đưa ra phán đoán, thuận tiện bảo hộ bên người Lục Thủy.
Lục Thủy nhìn Thạch Đầu Nhân, bỗng cảm khái trong lòng, đây quả thật là một tay chân đúng cách.
So với Thạch Minh, người này mạnh hơn nhiều.
Lần sau nếu lại cần tay chân, có thể thử tiếp tục thuê mướn một chút.
Lạc Phong rất kinh ngạc, nhưng nhanh chóng giải thích:
“Là người một nhà, xin đừng xuất thủ.”
Lục Thủy cười cười, lại là người quen.
Hóa ra hai người này có quen nhau.
Chỉ vài giây sau, hình bóng Nhiếp Hạo đã xuất hiện trong tầm mắt mọi người, còn chưa tới nơi hắn đã kêu lên:
“Không xong rồi Lạc Phong, những người kia đắc thủ.”
Tiếp đó, Nhiếp Hạo chạy đến trước mặt Lạc Phong, nói:
“Nhưng mà bọn họ kích động trận pháp, cho nên tạm thời vẫn đang bị vây ở bên trong, còn có mấy con rối đang, đang, đang, vây, vây công bọn họ.”
Nhiếp Hạo lúc đầu nói rất trôi chảy, nhưng khóe mắt đột nhiên liếc tới Lục Thủy.
Một khắc đó, hắn cảm giác đầu óc như muốn nổ tung.
Lục Thiếu gia, Lục Thiếu gia sao lại ở chỗ này?
Xong, xong, muốn chết, muốn chết.
Nhưng mà càng làm cho hắn khiếp sợ hơn chính là, Lạc Phong lại còn giới thiệu hắn với Lục Thủy:
“Đây là Đông Phương đạo hữu, chính là người mà ta đã nói.”
Nhiếp Hạo: “...”
Mẹ ơi, Đông Phương Hạo Nguyệt chính là Lục Thủy?
Cái nhân vật độ kiếp đáng sợ kia, chính là Lục Thủy?
Hắn cho rằng thân phận Lưu Hỏa kia đã đủ trâu rồi, bây giờ hắn lại nhận ra, Lưu Hỏa thì tính là gì?
Lục Thiếu gia thật là đáng sợ.
Càng đáng sợ hơn, Lạc Phong thế mà còn định nhờ Lục Thủy nhìn giúp hắn xem trên người hắn có chút thuật hay không.
Điên rồi, Lạc Phong điên rồi.
Không, là hắn điên rồi.
Nội tâm Nhiếp Hạo chấn động mãnh liệt, không dám chần chờ, lập tức quay đầu nói với Lục Thủy:
“Đông, Đông Phương đạo hữu, đã nghe, nghe danh từ lâu.”
Lục Thủy sau khi được Lạc Phong giới thiệu Nhiếp Hạo xong, chỉ khẽ gật đầu, không nói gì, khóe miệng lại mang theo ý cười.
Cái ý cười này suýt chút nữa đã dọa ngất Nhiếp Hạo.
Lạc Phong cảm thấy Nhiếp Hạo có hơi thất thố, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Về phần giúp Nhiếp Hạo xem xét thân thể, hắn cảm thấy việc này cần phải chờ.
Nhiếp Hạo hiện tại vẫn đang cầu nguyện trong lòng, cầu nguyện Lạc Phong đừng làm cái chuyện điên rồ kia, đừng để Lục Thủy xem xét cái gì cả.
Sẽ xảy ra án mạng đó.
Lục Thủy tự nhiên cũng không thèm để ý chút hiểu lầm nho nhỏ này, hắn lấy ra hai cái mặt nạ ném cho Lạc Phong và Nhiếp Hạo, nói:
“Hiện tại, các ngươi là tay chân ta mời tới.”
Lạc Phong và Nhiếp Hạo tự nhiên không dám cự tuyệt.
Sau khi hai người mang mặt nạ lên xong, Lục Thủy liền cất bước đi vào:
“Vào xem một chút, có lẽ sẽ có thu hoạch.”
“Đầu lĩnh, vì sao ta lại không có mặt nạ?” Thạch Đầu Nhân thắc mắc.
Ngươi mang với không mang mặt nạ có khác nhau ở chỗ nào sao?
Lục Thủy không muốn trả lời.
-----
Dịch: MB_Boss