Chương 216: Thái Dương Thần Đích Thân Tới Lục Gia
Lúc trở về, Lục Thủy quả nhiên thấy Mộ Tuyết và Đông Phương Trà Trà.
Đông Phương Trà Trà đã không còn buộc một tấm vải màu sắc rực rỡ trên mặt nữa, mà đang đeo một cái bịt mắt, trên bịt mắt có viết một chữ “Kiếm”, nhìn vô cùng có khí thế.
“Chúng ta đã xong việc ở bên này rồi, Lục Thiếu gia còn có việc gì cần làm ở đây nữa không?” Mộ Tuyết đi đến trước mặt Lục Thủy, hỏi.
“Nếu như không có chuyện gì, để ta ngự “Kiếm” phi hành đưa mọi người trở về.” Đông Phương Trà Trà đứng một bên nói.
Đã đến phiên nàng thể hiện rồi, nàng đương nhiên vô cùng vui vẻ.
Dù sao thì chị dâu và biểu đệ Lục Thủy cũng không biết ngự kiếm phi hành.
Lục Thủy lắc đầu nói:
“Ngồi xe đi, sẽ nhanh hơn một chút.”
Hắn cũng không muốn phải nhìn vẻ mặt đắc ý của Đông Phương Tra Tra, trừ khi chỉ có hai người hắn với Mộ Tuyết.
Cuối cùng ba người chọn đi tàu về, sáng sớm hôm sau là có thể về tới Lục gia.
Trên xe lửa, Lục Thủy ngồi ở phía đối diện Mộ Tuyết, Đông Phương Tra Tra thì ngồi bên cạnh Mộ Tuyết.
Lục Thủy nhìn hai người trước mặt, bỗng có xúc động muốn ném Đông Phương Tra Tra ra ngoài, nếu như chỉ có hai người mà nói, thì chắc chắn sẽ chỉ mua hai vé hai chỗ, vậy thì hắn với Mộ Tuyết sẽ ngồi cùng một chỗ.
Hiện tại thì không thể.
Trong lúc Lục Thủy còn đang suy nghĩ miên man, Đông Phương Trà Trà đột nhiên nhớ tới cái gì, quay sang Mộ Tuyết, hỏi:
“Đúng rồi, chị dâu và biểu đệ Lục Thủy là một đôi có phải không?”
Mộ Tuyết sững sờ, ngay cả Lục Thủy đang nghiêm túc tự hỏi trong lòng cũng sửng sốt, đề tài này đi cũng có chút xa rồi nha, làm sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?
Mộ Tuyết hơi đỏ mặt, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì.
Đông Phương Trà Trà nhìn thấy thái độ của Mộ Tuyết, lập tức kéo Mộ Tuyết đứng dậy, sau đó ấn Mộ Tuyết xuống chỗ ngồi bên cạnh Lục Thủy.
Khoảnh khắc này, cả hai người đều hoang mang.
Đông Phương Trà Trà đây là đang làm gì vậy?
“Hai người ngồi gần hơn chút nữa đi, để ta chụp một tấm hình.
Mẹ nói đầu óc ta không dùng được, dễ dàng nhầm lẫn các mối quan hệ giữa người với người, các quan hệ khác thì cũng thôi đi, nhưng riêng quan hệ nam nữ thì không được nhầm lẫn, nếu không sẽ bị người ta chán ghét.
Cho nên chụp một tấm hình ghi chép lại, như vậy sẽ không nhầm lẫn nữa.
Thật ra ta cảm thấy mẹ chẳng qua chỉ là lo lắng quá mức, nhưng không làm như vậy, thì mẹ sẽ không để ta đi ra ngoài nữa.
Ài, hai người lại gần hơn chút nữa đi.” Đông Phương Trà Trà nói.
Lục Thủy và Mộ Tuyết nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Dù sao thì lúc này, Lục Thủy cũng cảm thấy bản thân chưa ném Đông Phương Tra Tra ra ngoài quả là một lựa chọn đúng đắn.
Cuối cùng, Lục Thủy và Mộ Tuyết ngồi chung một chỗ, một đường dựa vào nhau về tới Lục gia.
Chủ yếu là do kỹ thuật của Đông Phương Trà Trà quá kém, nháy máy liên tục vẫn không được tấm nào ra hồn.
Đến tận lúc gần về đến nơi mới miễn cưỡng vượt qua kiểm tra.
Ngày hôm sau.
Nhóm người Lục Thủy đi ra từ nhà ga.
Mộ Tuyết mở miệng nói:
“Tại sao Trà Trà lại gọi Lục Thiếu gia là biểu đệ vậy?”
Mộ Tuyết thật ra đã sớm biết đáp án, nàng chẳng qua chỉ hỏi để Trà Trà nói cho Lục Thủy nghe mà thôi.
Nghe được vấn đề như vậy, Lục Thủy bỗng có cảm giác mình trước kia hình như cũng từng nghe qua câu trả lời rồi.
Nhưng chuyện cẩn thận hồi tưởng lại quá phiền toái, hơn nữa cũng không nhất định có thể nhớ ra được.
Hay là bây giờ nghe một chút đi.
“Không phải là đều gọi như vậy sao?” Đông Phương Trà Trà nói:
“Dì nhỏ là muội muội của cha ta đúng không?”
Mộ Tuyết cảm thấy bản thân câu nói này có vấn đề, nhưng quan hệ lại không sai, cho nên vẫn gật gật đầu.
“Mà ta là con gái của cha ta, biểu đệ Lục Thủy là con trai của dì nhỏ, đúng không?” Đông Phương Trà Trà nói.
Mộ Tuyết gật đầu.
Lục Thủy cũng thấy tạm thời chưa có vấn đề gì.
Đông Phương Trà Trà tiếp tục nói:
“Ta kế thừa thân phận của cha ta, biểu đệ Lục Thủy kế thừa thân phận của dì nhỏ, là em gái.
Nhưng ta là nữ, biểu đệ Lục Thủy là nam.
Cho nên thân phận phải đổi lại một chút, ta trở thành biểu tỷ của biểu đệ Lục Thủy, biểu đệ Lục Thủy là đệ đệ của ta.
Không sai đúng không?”
Không sai?
Không sai, ngươi nói đều đúng.
Lục Thủy hoàn toàn không muốn phản bác, ở kiếp trước cũng chưa có lần nào Đông Phương Tra Tra sửa được cách xưng hô.
Hắn dám đánh cược rằng, trong cùng thế hệ, không tìm ra được một người là tỷ tỷ hay ca ca của người này.
Mộ Tuyết cũng không nói gì, nàng lại không thể nói là sai.
Nếu nói sai lại phải giải thích một đống, cuối cùng còn chưa chắc đã vào được não của Trà Trà.
Lúc đầu Đông Phương Trà Trà còn muốn hỏi thêm xem có phải là không sai đúng không, thế nhưng vừa mới đi ra khỏi nhà ga, nàng liền có cảm giác toàn bộ tiểu trấn đều tràn ngập khí tức trận pháp.
Lục Thủy cũng có chút ngạc nhiên.
“Chân Võ?” Lục Thủy nhẹ giọng gọi.
Hắn muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
Chân Võ lập tức đi đến bên người Lục Thủy, nói:
“Vừa mới nhận được tin tức trong tộc, nói là ba ngày sau có thể Thái Dương Thần sẽ đích thân tới khu vực Lục gia.
Vì lý do an toàn, tiểu trấn Thu Vân đã mở ra trận pháp, đề phòng vạn nhất.”
Lục Thủy có chút ngoài ý muốn, Lục gia phản ứng như vậy, đã nói rõ rằng chín phần là Thái Dương Thần sẽ tới.
Nhưng đối phương có mục đích gì, hắn vẫn chưa biết, chỉ có thể đợi tin tức bên kia của Lạc Phong.
Hoặc là trực tiếp đến hỏi cha hắn.
Nhưng hỏi cha thì sẽ bị chú ý tới, tạm thời không cần.
Mộ Tuyết cũng có chút ngoài ý muốn, một kiếp này biến hóa cũng thật nhiều, nàng cũng không hiểu là có chuyện gì xảy ra.
Nhưng có chuyện gì thì cứ tùy cơ ứng biến là được.
Lục gia căn bản không cần phải sợ một cái Thái Dương Thần.
Đông Phương Trà Trà hiếu kỳ hỏi:
“Thái Dương Thần muốn đánh đến đây? Vậy trước tiên có phải đến nhà Thái Dương Thần trộm hay không?”
“Thái Dương Thần ở trên mặt trời, mặt trời nóng như vậy, ngươi định đến kiểu gì?” Lục Thủy tùy ý trả lời một câu.
Mộ Tuyết đứng bên cạnh Lục Thủy, theo chân Lục Thủy đi về phía Lục gia.
Đông Phương Trà Trà cũng đi theo, nàng nghe Lục Thủy nói vậy, lập tức nói lại:
“Tại sao lại đi trộm ban ngày? Chúng ta có thể đến vào ban đêm mà, khi đó mặt trời sẽ không nóng nữa.”
Nghe được câu này, Lục Thủy và Mộ Tuyết đều chết lặng.
Chỉ là chưa đợi hai người kịp mở miệng, Đông Phương Trà Trà đã tự phản bác lại chính mình:
“Không đúng, như vậy không được.”
Lục Thủy và Mộ Tuyết đều nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng phát hiện là không đúng rồi à.
Mộ Tuyết vừa mới định mở miệng nói ra nguyên nhân đại khái, nhưng nàng còn chưa kịp mở lời thì đã nghe được giọng nói của Trà Trà vang lên, một lời sắp ra khỏi miệng này của Mộ Tuyết liền bị ép lại, không thốt ra được nữa.
Đông Phương Trà Trà một mặt ảo não nói:
“Ban đêm mặt trời cũng biến mất, nhà Thái Dương Thần cũng sẽ biến mất theo.
Xem ra việc này không làm được rồi.”
Lục Thủy và Mộ Tuyết không nhìn Đông Phương Trà Trà nữa, cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ tiếp tục đi về phía Lục gia.
Hương Dụ đi ở phía sau cúi đầu, thật ra Trà Trà tiểu thư cũng rất thông minh, chỉ là có đôi khi thông minh không đủ rõ ràng.
Trừ chút khuyết điểm nhỏ này, cả người Trà Trà tiểu thư đều là ưu điểm.
-----
Dịch: MB_Boss