Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 222: Viết Tiểu Thuyết Sao Có Thể Có Bạn Gái Được?

Chương 222: Viết Tiểu Thuyết Sao Có Thể Có Bạn Gái Được?


Sơ Vũ đi tới sân thượng, hắn nhìn bầu trời xanh thẳm và khẽ nhíu mày:
"Cũng không biết có phải là ảo giác của mình không, hai ngày nay luôn cảm thấy sao ban đêm sáng hơn rất nhiều, có đôi khi vào ban ngày cũng có thể mơ hồ nhìn thấy được một ít."
Reng reng.
Lúc này Sơ Vũ nghe được tiếng chuông cửa.
Sau đó hắn đi tới mở cửa, dường như không hề bất ngờ với tiếng chuông cửa.
Cửa mở ra, đứng ở cửa là một cô gái xinh đẹp, trên vai nàng có một con khỉ con đang nằm.
"Kiếm Lạc tiên tử, đã lâu không gặp rồi, ca ca của nàng đâu?" Sơ Vũ nhìn cô gái kia và chào hỏi.
Đúng vậy, người tới tất nhiên là Kiếm Lạc của Kiếm Nhất Phong, em gái của Kiếm Khởi.
Trên vai nàng lại là Thông Linh Minh Hầu của Kiếm Khởi.
Kiếm Lạc mở miệng muốn nói lại bị Sơ Vũ giơ tay ngăn cản, nói:
"Kiếm Lạc tiên tử không cần nói, ta không muốn nghe những lời cay nghiệt của tiên tử. Thật ra tiên tử làm người không tệ, tâm địa cũng tạm được nhưng nói chuyện lại quá khó nghe, kiến nghị nên giả vờ câm điếc."
Ánh mắt Kiếm Lạc chợt trở nên lạnh lùng, bình tĩnh nói:
". . . , ngươi như vậy có thể tìm được đạo lữ sao?"
Sơ Vũ tránh sang bên, nhường đường cho Kiếm Lạc bước vào, thuận tiện nói:
"Đạo lữ? Tiên tử không biết ta viết tiểu thuyết à? Viết tiểu thuyết sao có thể có đạo lữ được? Vậy không phải là chậm trễ thời gian ta gõ chữ sao?"
Kiếm Lạc đi vào phòng, nàng liếc mắt nhìn Sơ Vũ và bình tĩnh nói:
"Có bệnh."
"Ca ca ta nói hắn có vài phát hiện nên muốn đi xem thử, bảo ta tới chỗ ngươi trước." Kiếm Lạc bổ sung một câu.
Sau đó nàng lại bắt đầu cầm quả đào đút cho Thông Linh Minh Hầu ăn.
Sơ Vũ đóng cửa lại, tò mò nói:
"Vì sao Kiếm Nhất Phong lại để cho các ngươi tới đây? Chuyện của ma tu không làm phiền được tới các ngươi đi?"
"Không biết, Trưởng lão bảo chúng ta tới, nói ma tu tuyệt đối có tính toán không tầm thường, bảo chúng ta tới xem có đầu mối gì hay không." Kiếm Lạc nói.
Sau đó nàng nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sa lon, nói tiếp:
"Ah, trên đường đi chúng ta còn nghe nói có rất nhiều môn phái đều phái người tới, đúng là giao phong giữa thế hệ trẻ tuổi ma tu và đạo tu. Ca ca ta nói có lẽ có người muốn chen chân vào bãi nước đục này, cho nên hành động sau này tốt nhất phải cẩn thận một chút.
- Đúng rồi, cần phải chú ý nhất trong thế hệ trẻ tuổi là một người tên là Lưu Hỏa, nếu nhìn thấy người này, kiến nghị ngươi đừng đối địch với hắn, nếu không tiểu thuyết của ngươi sẽ phải thái giám đấy."
Sơ Vũ xem thường, Lưu Hỏa này có mạnh thế nào đi nữa, có thể mạnh hơn đại lão mà hắn quen biết sao?
Hắn lại có cách liên hệ với đại lão đấy.
Thái giám à?
Vĩnh viễn không có khả năng thái giám, nhiều lắm là nát đuôi thôi.
... ...
Hôm nay Đông Phương Trà Trà đi tới chỗ ở của Mộ Tuyết.
Nàng đi tới sân thì thò đầu qua, phát hiện con băng phượng kia vẫn bị đổi, con băng phượng này thật hung dữ, còn mổ nàng đấy.
Trước đó nàng không cẩn thận đã bị mổ nhiều lần.
"Hình như béo hơn rồi." Đông Phương Trà Trà nhìn Băng Phượng, theo bản năng nói.
"Trà Trà tiểu thư?" Lúc này Đinh Lương đi ra cung kính gọi một tiếng.
"Chị dâu đâu?" Đông Phương Trà Trà hỏi.
"Tiểu thư không ở đây." Đinh Lương đáp lại.
Đông Phương Trà Trà hơi tò mò:
"Chị dâu không ở đây? Vậy chị ấy đi đâu?"
"Đi hẹn gặp Lục thiếu gia rồi." Đinh Lương trả lời.
"Hẹn gặp?" Đông Phương Trà Trà thấy khó hiểu:
"Gặp chính là gặp, không gặp là không gặp, hẹn gặp là gì?"
"???"
Đinh Lương nghe Đông Phương Trà Trà nói vậy thì kinh ngạc nhìn nàng.
. . .
Lúc này Lục Thủy dĩ nhiên đang đi cùng Mộ Tuyết trên đường phố ở trấn Thu Vân.
Cha mẹ hắn rất nóng lòng, mong hắn và Mộ Tuyết bồi dưỡng tình cảm, đại khái là mong được ôm cháu đi.
"Lại nói tiếp, đời này không ngờ có rất nhiều chuyện ly kỳ. Nếu quả thật năm sau thành thân, như vậy có phải sẽ rất dễ sinh con hay không?" Trong lòng Lục Thủy không khỏi thầm nghĩ.
Hình như, cũng không phải là chuyện xấu.
Nếu quả thật có con, lại để con hắn rời xa Đông Phương Tra Tra.
"Không nên không nên, nên cân nhắc tới từ hôn, nửa năm thì vẫn còn có cơ hội. Ta cũng không tin cha mẹ còn có thể đẩy mạnh tiến trình thành hôn."
"Lục thiếu gia đang suy nghĩ gì?" Mộ Tuyết đột nhiên mở miệng hỏi.
Lục Thủy thu lại mạch suy nghĩ, sau đó hỏi:
"Mộ tiểu thư không lo lắng sao?"
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy lộ vẻ nghi ngờ.
Lục Thủy chỉ lên bầu trời, nói:
"Thái Dương Thần sắp tới."
"Lục thiếu gia thì sao?" Mộ Tuyết hỏi.
Lục Thủy suy nghĩ một lát nói:
"Ta dù sao cũng là thiếu gia của Lục gia, lo lắng hay không cũng phải đứng ở bên phía Lục gia. Điều này không liên quan tới chuyện ta có phải là kẻ vô dụng hay không."
Mộ Tuyết dừng lại, nàng nhìn Lục Thủy, nhướng mày cười nói:
"Ta dù sao cũng là vị hôn thê của Lục thiếu gia, lo lắng hay không cũng phải đứng ở bên phía Lục thiếu gia, điều này không liên quan tới chuyện tu vi của ta có vấn đề gì hay không. Lục thiếu gia chính là lập trường của ta."
Lục Thủy hơi sửng sốt, cuối cùng quay đầu không tiếp tục nhìn Mộ Tuyết nữa, cũng không trả lời Mộ Tuyết mà đi về phía trước, thuận tiện nói:
"Ta mời Mộ tiểu thư ăn món điểm tâm ngọt."
Mộ Tuyết cũng không nói gì thêm, chỉ “Ừm” rồi đi theo Lục Thủy.
Trên đường phố, có thể nhìn thấy bóng dáng của Lục Thủy và Mộ Tuyết đi về phía Hoa Vũ Tuyết Quý.
"Mộ tiểu thư, tiểu thư không sợ béo à?"
"Không biết Lục thiếu gia có cách nói gì về chuyện giảm béo không?"
". . ."
. . .
Không bao lâu Lục Thủy và Mộ Tuyết lại đi tới Hoa Vũ Tuyết Quý. Mộ Tuyết thích nhà này, Lục Thủy tất nhiên sẽ không đi tới nơi khác.
Hắn rất muốn biết, nếu Mộ Tuyết thật sự ăn tới béo thì có đi giảm béo hay không.
Dù sao đến bây giờ Mộ Tuyết vẫn chưa có tu vi, thật sự có thể sẽ ăn tới béo.
Tuy nhiên nàng có thể sẽ sử dụng khí Hỗn Nguyên gian lận kia.
Sau khi Lục Thủy vào cửa, liếc mắt nhìn một hòn đá cạnh cửa sau đó không có để ý tới nữa.
Hòn đá kia dường như đang ngủ.
"Hoan nghênh quý khách." Lục Thủy đi vào lại nghe được bên quầy có một nhân viên phục vụ khẽ nói. vẫn là một trong ba người sinh ba kia.
Chờ Lục Thủy và Mộ Tuyết ngồi xuống, nhân viên phục vụ kia mới đưa thực đơn cho bọn họ gọi.
Mộ Tuyết gọi món điểm tâm ngọt.
Lục Thủy cái gì cũng có thể ăn, thậm chí có thể ăn phần Mộ Tuyết không ăn hết.
Đương nhiên, bây giờ không có khả năng ăn được, Mộ Tuyết cũng không thể cho hắn ăn.
Dù sao còn chưa thành thân, hoặc nói quan hệ còn chưa tới mức đó.
Sau khi gọi món xong, Hoa Quý đi tới, người vừa ghi đơn là Vũ Quý.
"Không biết hai vị có thời gian rảnh không?" Hoa Quý có chút xấu hổ nói:
"Ah, món điểm tâm ngọt ngày hôm nay xin miễn phí."
Mộ Tuyết và Lục Thủy tất nhiên hiểu rõ người này nói gì, lần trước đã nhận lời chụp ảnh cho các nàng.
Nàng nói là còn có một người, bốn người các nàng muốn chụp chung một tấm.
Nhưng mà kỹ thuật chụp ảnh không tốt, cần nhờ Mộ Tuyết (Lục Thủy) giúp đỡ.
-----
Dịch: MB_Boss


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất