Chương 223: Thiếu Gia Chụp Ảnh Giúp
Ban đầu là Mộ Tuyết nhận lời, cho nên lần này vẫn do Mộ Tuyết trả lời:
"Muốn chụp ảnh à?"
"Đúng vậy." Thiếu nữ Hoa Quý cười nói với Mộ Tuyết, dáng vẻ đặc biệt hài lòng cảm kích.
"Lấy máy ảnh tới đây, sau đó gọi người tới." Mộ Tuyết nói.
"Cảm ơn, làm phiền. . ." Hoa Quý nhất thời không biết xưng hô với Mộ Tuyết thế nào.
"Ta họ Mộ." Mộ Tuyết khẽ nói.
"Làm phiền Mộ tiểu thư." Hoa Quý nói.
Sau đó Hoa Quý đi lấy máy ảnh.
Máy ảnh rất nhanh đã được lấy tới, món điểm tâm ngọt tất nhiên cũng đưa lên.
Mộ Tuyết không vội ăn, mà cầm máy ảnh loay hoay một lúc, sau đó nhìn về phía Lục Thủy với dáng vẻ hoàn toàn trông cậy vào hắn.
Trong giây lát, Lục Thủy không biết nói gì cho phải, mình đâu có thân quen với Mộ Tuyết như vậy?
Gần đây thù hận càng lúc càng khó quét.
Tuy nhiên nhìn thấy ánh mắt này của Mộ Tuyết, hắn cũng không thể từ chối được, chỉ có thể mở miệng hướng dẫn.
Bên này Hoa Quý tất nhiên cũng thông báo với An Ngữ.
Thái Dương Thần xuất hiện, tuyệt đối không làm cho An Ngữ bận rộn, đẳng cấp chênh lệch quá nhiều, chuyện này không tới phiên tứ giai tham dự.
Có thời gian rảnh, nàng tất nhiên sẽ đi ngắm những đôi tình lữ chụp ảnh.
Chờ An Ngữ đi tới cửa tiệm của Hoa Vũ Tuyết Quý, Tuyết Quý lại kéo nàng bước nhanh vào trong.
"An Ngữ, nhanh lên, để người khác chờ quá lâu sẽ không tốt."
An Ngữ bị kéo đến bên phía Lục Thủy và Mộ Tuyết, Tuyết Quý rất linh lợi nói với Mộ Tuyết:
"Mộ tiểu thư, người của chúng ta đã đến đông đủ, làm phiền tiểu thư."
Mộ Tuyết và Lục Thủy còn đang cúi đầu nghiên cứu xem chụp thế nào.
Nghe Tuyết Quý nói vậy, lúc này Mộ Tuyết mới ngẩng đầu đáp lời, sau đó tiếp tục bảo Lục Thủy dạy nàng.
Lúc này Tuyết Quý lại muốn kéo An Ngữ qua chụp ảnh chung, chỉ là thoáng cái lại không thể kéo được.
Tuyết Quý rất tò mò nhìn về phía An Ngữ.
Lúc này nàng mới phát hiện An Ngữ đang lộ vẻ vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lục Thủy.
"An Ngữ?" Tuyết Quý cảm thấy khó hiểu.
Vẻ mặt An Ngữ thay đổi thật rõ ràng.
An Ngữ nhìn Lục Thủy với vẻ mặt chấn động, hoặc nói là có chút lo lắng.
Nhìn dáng vẻ đám người Tuyết Quý, nàng biết, ba chị em Hoa Vũ Tuyết Quý căn bản không biết người này là ai.
Đây quả thực là muốn điên à?
Bảo thiếu gia Lục gia chụp ảnh giúp, vậy. . . các nàng làm sao chịu nổi.
Sau đó An Ngữ cúi đầu, cung kính nói:
"Thiếu… thiếu gia?"
Nghe có người gọi thiếu gia, Lục Thủy ngẩng đầu nhìn qua, sau đó hắn nhìn thấy An Ngữ nói:
"Có việc gì?"
"Sao… sao ngài lại ở đây?" An Ngữ hỏi.
"Cần phải khai báo với ngươi à?" Lục Thủy hỏi.
An Ngữ lập tức cúi người, bất an nói:
"Không dám."
Ba người Hoa Vũ Tuyết Quý tất nhiên đều có thể nghe được, nhìn thấy được thái độ cùng với lời nói của An Ngữ.
Trong nháy mắt ba người có chút chấn động, cũng có chút lo lắng. Dù thế nào các nàng cũng không ngờ được người này lại là thiếu gia của các nàng, các nàng lại có thể còn bảo thiếu gia chụp ảnh giúp, muốn chết à?
Sau đó ba người tự giác đứng sau lưng An Ngữ, chờ xử lý như đã làm sai điều gì vậy.
Mộ Tuyết tất nhiên hiểu suy nghĩ của những người này, sau đó mở miệng nói:
"Không cần để ý, người chụp ảnh giúp các ngươi là ta, không liên quan tới Lục thiếu gia."
An Ngữ nhìn về phía Mộ Tuyết, bỗng chốc liền biết được đối phương là ai, sau đó khẽ nói:
"Thiếu phu nhân, chuyện này là do chúng ta. . ."
"Là chúng ta nhất quyết muốn giúp thôi. Các ngươi đứng ngay ngắn, ta chụp ảnh giúp các ngươi." Mộ Tuyết cười ngắt lời An Ngữ nói.
Đám người An Ngữ hơi sửng sốt nhưng không dám không nghe theo.
Lục Thủy dùng một tay chống má nhìn Mộ Tuyết, hóa ra một câu Thiếu phu nhân có thể khiến cho nàng cao hứng như thế.
Đối với đám người An Ngữ, Lục Thủy tất nhiên không có gì để nói.
Mạo phạm gì đó thì hơi quá lời, hắn giúp chụp ảnh vốn không có liên quan gì với thân phận.
Hoặc nói, hắn chỉ đang giúp Mộ Tuyết thôi.
Không có Mộ Tuyết, hắn tất nhiên sẽ không giúp.
Quá phiền phức.
Chờ đám người An Ngữ đứng ngay ngắn, Mộ Tuyết mới bắt đầu điều chỉnh tiêu cự, sau đó hỏi thăm Lục Thủy:
"Là thế này sao?"
"Sang bên trái một chút."
"Như vậy à?"
"Sang bên phải một chút."
"Như vậy à?"
"Lên một chút."
"Như vậy sao?"
"Xuống một chút."
"Lục thiếu gia, có phải ngươi cố ý không vậy?"
Là ngươi ngốc mà?
Sau đó Lục Thủy không mở miệng nói chuyện nữa, mà ra tay giúp Mộ Tuyết điều chỉnh góc độ.
Lục Thủy tới gần Mộ Tuyết luôn có thể ngửi thấy được một mùi thơm thoang thoảng.
Chờ chụp ảnh xong, Lục Thủy mới nhìn Mộ Tuyết, khẽ hỏi:
"Mộ tiểu thư, sáng nay đã đánh răng chưa?"
Mộ Tuyết vốn rất vui vẻ, sau khi nghe được câu này liền sốc.
Trong nháy mắt ngắn ngủi đó, nàng rất muốn vung nắm đấm đánh Lục Thủy một quyền, sau đó cắn môi Lục Thủy, hỏi hắn xem miệng mình thối hay thế nào mà có thể hỏi vấn đề này.
Không bao lâu Lục Thủy và Mộ Tuyết lại ăn xong món điểm tâm ngọt rời khỏi Hoa Vũ Tuyết Quý.
Nhìn theo đám người Lục Thủy rời đi, đám người An Ngữ mới thở phào nhẹ nhõm.
Hoa Quý lập tức nói:
"An Ngữ, ngươi thật sự không nhận nhầm chứ? Người này chính là thiếu gia à?"
"Các ngươi nói sao?" An Ngữ có chút bất đắc dĩ.
"Nhưng vì sao thiếu gia không nói rõ?" .
"Tại sao phải nói?"
Lúc này, ba người Hoa Vũ Tuyết Quý lập tức nghẹn lời.
Nhưng các nàng luôn cảm thấy thiếu gia không giống như các nàng nghĩ, hơn nữa Thiếu phu nhân cũng không giống các nàng tưởng.
Nếu không các nàng cũng không đến mức không hề nghi ngờ gì.
Tuy nhiên cũng may là đã chụp ảnh xong.
... ...
Đau Răng Tiên Nhân và Cẩu Tử chôn viên ngọc cuối cùng ở ngoài trấn Thu Vân rồi thở hắt ra một hơi.
"Được rồi, chuyện tiểu huynh đệ Lục Thủy căn dặn đã hoàn thành. Chỉ là không biết tiểu huynh đệ muốn làm gì đây?" Đau Răng Tiên Nhân hiếu kỳ nói.
Bây giờ hàm răng của hắn không đau nữa, ngược lại không phải đã tốt, mà là nha sĩ tạm thời làm hắn bớt đau.
Hàm răng của hắn tương đối khó xử lý, cần một chút thời gian nữa.
Nhưng đối với Đau Răng Tiên Nhân, đây là một bước dài thành công rồi.
"Cẩu Gia anh minh thần vũ, chúng ta sao đoán được suy nghĩ của hắn chứ?" Cẩu Tử liếm móng vuốt nói.
Đau Răng Tiên Nhân gật đầu tán thành, sau đó tò mò nói:
"Tiểu huynh đệ hộ lớn không phải là chó thường à?"
Mắt chó của Cẩu Tử liếc qua, khinh thường nói:
"Ta là Cẩu Tôn của Cẩu Gia, Cẩu huynh đệ của Thiên Kiếp, sao có thể bình thường được?"
"Vậy… có thể ăn mặt trời không? Lúc ta còn trẻ từng nghe nói Thiên Cẩu ăn mặt trời." Đau Răng Tiên Nhân chỉ vào mặt trời đang dần dần lớn lên, hỏi.
". . . , ta là chó nhà, đó là chó hoang không có cơm ăn, bụng đói mới ăn quàng thôi."
"Là thế sao?"
"Đúng vậy, chó đại gia ta sống lâu, sẽ không lừa gạt ngươi."
Một người một chó cứ như vậy rời khỏi trấn nhỏ, bây giờ bọn họ đang nghĩ xem bữa tiếp theo nên ăn gì. Nếu thật sự không được, bọn họ chỉ có thể đi đánh cướp Cẩu Ngạo Thiên.
-----
Dịch: MB_Boss