Chương 225: Nàng Là Người Câm
"Nhiếp Hạo, chuẩn bị đi Thiên Vân Phong xem thử. Bên phía ma tu thì bảo đồng môn ở thế tục tiếp tục nhìn chằm chằm vào." Lạc Phong nói.
Nhiếp Hạo gật đầu, sau đó nói:
"Đúng rồi, ta vừa hỏi là ai nhận danh sách khách mới, lúc nào chúng ta đi để cho hắn thử cảm nhận nguy hiểm của xã hội?"
Nhiếp Hạo nóng lòng muốn thử, hắn cần đẩy vận mệnh bi thảm của mình sang trên người đồng môn.
Có tốc độ của hắn cùng với sự cẩn thận của Lạc Phong, trong cùng giai, bọn họ muốn hãm hại một người, có thể hãm hại cho đối phương phải nghi ngờ cuộc đời.
"Đi từng bước thôi, đi tới Thiên Vân Phong trước, không phát hiện được gì thì lập tức đi tìm hắn, ngươi tốt nhất nên chuẩn bị đầy đủ một chút. Đừng để cho hắn nhận ra." Lạc Phong nói.
"Không thành vấn đề." Vừa nghĩ tới sắp ra tay, Nhiếp Hạo càng thêm hứng thú.
Gần đây đã lâu không có nhận đơn, tay chân cũng thấy gượng gạo rồi.
Đương nhiên, trước khi Lạc Phong xuất phát đã gửi tin tức thu thập được cho Chân Võ.
Hắn không nói về phát hiện ở Thiên Vân Phong, chuyện còn chưa xác định, không nói vẫn tốt hơn, trừ khi muốn Thiếu tông chủ tự mình ra tay.
... ...
"Tiên Đình, Thần Chúng, Phật Môn cũng có thể có người tham dự à?" Trên tàu hỏa, Lục Thủy có chút bất ngờ.
Xem ra chuyện bên ngoài cũng không nhỏ đâu.
Cộng thêm đạo tu và ma tu, lần này ly kỳ rồi.
Không trách được tam trưởng lão bảo hắn ra ngoài tăng thêm kiến thức.
Đám người kia gặp nhau gần như là va chạm thu nhỏ ở tu chân giới, người ta có rất ít cơ hội được chứng kiến điều đó.
"Đúng vậy, tạm thời còn không biết bọn họ đang làm gì, không qua Nam Thành thì chắc hẳn không biết được, bây giờ bọn họ đều tập trung ở đó." Chân Võ mở miệng nói.
Lục Thủy gật đầu, sau đó nhìn về phía hướng Lục gia bên ngoài tàu hỏa nói:
"Chú ý kỹ Thái Dương Thần, nếu sắp tới thì cho ta biết."
Sau khi Chân Võ nhận lời, Lục Thủy lại mở miệng nói:
"Chúng ta phải mất bao lâu mới đến Nam Thành?"
"Tối nay là có thể đến nơi, đây là xe tốc hành, tam trưởng lão lo lắng những người này sẽ xảy ra xung đột vào tối nay, cho nên cần đi gấp." Chân Võ nói.
Lục Thủy nhất thời không biết nói gì, đây là để cho người trong xe và hắn cùng hưởng thụ đãi ngộ khẩn cấp à.
Nhưng như vậy cũng tốt, nếu có thể giải quyết mọi chuyện vào tối nay, hắn lại có thể sớm trở lại Lục gia.
Cũng không phải không có khả năng Thái Dương Thần.
Chẳng qua nói tới thế tục, hắn nhớ có một tu chân giả bình thường viết tiểu thuyết ở thế tục, nếu hắn đã ở Nam Thành, đến lúc đó thật ra có thể bảo người đó dẫn đường giúp.
Sau đó Lục Thủy không nói nữa mà bắt đầu lật xem Thiên Địa Trận Văn.
Hắn đã rất lâu không lật xem Thiên Địa Trận Văn rồi.
Ở Lục gia, vì không muốn để cho Mộ Tuyết nghi ngờ, hắn đều vẽ phác họa Thiên Địa Trận Văn ở trong đầu, may mà tiến độ không có ảnh hưởng gì.
Không nói tới Vô Vi Pháp, bây giờ hắn có không ít thiên địa chi lực, những thiên địa chi lực này có thể mang đến cho hắn uy năng mạnh mẽ.
Tuy tiến độ của Hữu Vi Pháp bình thường lại không cần nhanh như vậy, dù sao cũng phải tránh Mộ Tuyết, cho nên đến nay vẫn chưa thể bước vào 4.2, vẫn dừng lại ở 4.1.
Nhưng thêm mấy ngày nữa chắc hẳn cũng đủ rồi.
... ...
Nam Thành, vào ban đêm.
"Đại lão mà ngươi nhắc tới có đáng tin không? Có đôi khi tự cho mình là đúng lại dễ dàng thái giám đấy." Kiếm Lạc đi theo sau lưng Sơ Vũ, mở miệng nói.
Thông Linh Minh Hầu đang nằm yên tĩnh ở trên vai nàng ăn đào.
"Đại lão xem thường chuyện lừa gạt ta, nhưng điều làm cho ta cảm thấy bất ngờ là chuyện này lại có thể khiến đại lão quan tâm." Sơ Vũ vừa nói đến đây lại đột nhiên nói:
"Đúng rồi, lát nữa ngươi giả vờ câm điếc đừng nói chuyện, ta lo lắng cái miệng chanh chua của ngươi dễ dàng nói ra những lời đắc tội đại lão lắm."
Đôi mắt Kiếm Lạc lạnh lùng nhìn thẳng vào Sơ Vũ.
Sơ Vũ không quan tâm nói:
"Nhìn ta như vậy cũng vô dụng, không phải ai cũng có thể không để ý tới sự vô lý của ngươi. Nếu không phải ta có rất nhiều sư tỷ, sư muội, sớm đã quen với đủ loại t, không chừng ta cũng không định gặp ngươi đâu."
Kiếm Lạc hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại trêu con khỉ nhỏ, không muốn để ý tới Sơ Vũ nữa.
Nếu không phải ca ca của nàng đột nhiên có phát hiện, nếu không phải vừa đi thì không rảnh bứt ra, nàng cũng không đến mức phải chịu bị Sơ Vũ chọc tức.
Nếu không phải đánh không nổi Sơ Vũ, nàng thật sự muốn xé xác tên viết sách đáng chết này thành tám mảnh.
Trên đường tới trạm tàu cao tốc, Sơ Vũ lại nói:
"Thật ra thiên phú của ngươi rất cao, người cũng đẹp, giả vờ cao ngạo lạnh lùng rất thích hợp với ngươi."
Nghe được câu này, trong mắt Kiếm Lạc đột nhiên có chút cô đơn, nói:
"Ngươi biết đau khổ nhất là gì không? Ngươi trùng hợp có một chút thiên phú như vậy đã đủ cho ngươi đi dò xét điện phủ đầy những thiên tài này, lại không đủ cho ngươi bước vào. Ngươi loanh quanh ở trước cửa, lú nhìn thấy trong Điện Đường mơ hồ lộ ra ánh sáng lại không thể đẩy được cánh cửa kia ra.
Ngươi cụt hứng mà ngồi đó, cho rằng đây là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời, lại nghe được trong Điện Đường thỉnh thoảng truyền ra một tiếng thở dài: thức ăn ngon của ta. Ngươi có thể hiểu được cảm nhận của ta không?"
"Đó là ngươi đi nhầm cửa, nếu ngươi đổi một cánh cửa khác, như vậy ngươi không chỉ có thể mở ra cánh cửa kia, còn có hi vọng lên tới đỉnh điện phủ này. Đến lúc đó ngươi thấy trong điện phủ này có rất nhiều người tiếc nuối đang ngước nhìn ngươi." Sơ Vũ nói.
"Ca ta cũng nói vậy."
"Ta cũng là nghe ca ca ngươi nói vậy."
"... , sư tỷ, sư muội của ngươi thật sự sẽ thích ngươi sao?"
"Các nàng chỉ thích để cho ta mặc đồ con gái thôi."
"..."
"Đến rồi, đừng nói chuyện nữa."
. . .
Lúc này Lục Thủy đã đi tới nhà ga. Nói thật, Chân Võ Chân Linh còn không quen thuộc với nơi này bằng hắn.
Trước đây thường lén chạy đến đây.
Nhưng bên ngoài thay đổi quá lớn, rất nhiều thứ hắn cũng không phải hiểu lắm.
Không hiểu mà giả vờ hiểu là một chuyện rất mất mặt, hắn cũng không biết trước kia hắn làm sao tiếp nhận được cảm giác này.
Cũng may Lục Thủy bảo Chân Võ liên lạc với Sơ Vũ kia, đối phương còn vừa vặn ở đây.
Không bao lâu, Lục Thủy lại nhìn thấy Sơ Vũ dẫn theo một cô gái đi về phía hắn.
"Con khỉ này có chút quen mắt." Lục Thủy nhìn con khỉ kia, trong lòng thầm nghĩ.
Sơ Vũ rất nhanh lại đi tới trước mặt Lục Thủy, nói:
"Đại lão, lại gặp mặt rồi. Đúng rồi, bên cạnh ta là bằng hữu cũng tới giúp đỡ, Kiếm Lạc tiên tử. Nàng là người câm."
Kiếm Lạc: "..."
Lục Thủy không nhìn Thông Linh Minh Hầu này nữa mà nhìn Sơ Vũ nói:
"Gọi ta là Đông Phương Hạo Nguyệt. Ngươi biết chuyện ma tu có động tĩnh khác thường, đệ tử trẻ tuổi của các môn phái đạo tu tập trung lại chứ?"
-----
Dịch: MB_Boss