Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 263: Tặng Ấm Áp Cho Bạn Đọc Để Lại Lời Bình Luận

Chương 263: Tặng Ấm Áp Cho Bạn Đọc Để Lại Lời Bình Luận


Cuối cùng chỉ có Lục Thủy và Chân Võ đi. Hứa Phương chỉ đưa bọn họ qua mà thôi.
Về phần Sơ Vũ, thật ra hắn không phải không thể đi, chỉ là sư tỷ hắn đột nhiên gọi điện thoại tới, hỏi sao hắn đột nhiên ngừng update.
Sư tỷ vừa hỏi, Sơ Vũ mới chấn động phát hiện ra, hôm qua hắn ngừng update.
Dưới tình thế cấp bách, hắn đành bỏ ý định đi theo đại lão, lựa chọn gõ chữ.
Hắn còn gửi riêng một chương nói một ngày sẽ hơn trăm nghìn chữ, nếu không trong vòng một trăm năm sẽ không tìm được bạn gái.
Sau đó hắn lựa chọn duy trì nhịp điệu ngày mười nghìn chữ.
Mười nghìn chữ chỉ là nói đùa thôi, vì thế luôn có vài người bạn thích bình luận chúc tác giả một ngàn năm không tìm được bạn gái.
Sơ Vũ nhìn thấy những bình luận này, hiểu ý cười, chúc phúc thật là tuyệt.
Bạn gái à, cần làm quái gì chứ?
Hắn còn muốn viết tiểu thuyết một ngàn năm.
Sau đó hắn lặng lẽ cho bình luận này thêm một sao, thuận tiện đẩy lên top.
Đáng tiếc là, mấy giờ sau, người bạn đọc này gửi tin tới xin lỗi, thuận tiện chúc tác giả sớm ngày cưới vợ.
Sơ Vũ nhìn thấy, vẻ mặt suy sụp.
Hắn nhanh chóng nhận được tin nhắn của sư tỷ kia, đó là sư tỷ lớn tuổi nhất ngoài Đại sư tỷ Vãn Nguyệt.
Nội dung tin nhắn như sau:
"Vừa rồi ngươi có bạn đọc tương đối nghịch ngợm. Tỷ tỷ tìm một người bạn bên Thiên Cơ Các, bảo hắn tặng một giỏ hoa quả kèm theo tin nhắn cảm ơn cho bạn đọc kia. Chắc đối phương có thể nhận đủ ấm áp từ cộng đồng. Đúng rồi, Tiểu Vũ ngoan, ngươi mau xóa chương riêng của ngươi đi, tỷ tỷ thưởng cho ngươi một trăm đồng nộp tiền điện nước."
Sơ Vũ: "..."
Sư tỷ thật đáng sợ, sao nhiều sư tỷ của hắn còn chưa lấy chồng vậy?
Tu chân giả chỉ có điểm đó là không tốt, tỷ lệ kết hôn quá thấp.
Mà suy nghĩ của sư tỷ Sơ Vũ chính là, các nàng buồn phiền về chuyện cưới hỏi của Sơ Vũ nhiều năm như vậy, lại có người dám bảo các nàng buồn một ngàn năm, quả thật đáng giận.
Chờ Vãn Tiên tiên tử nhìn thấy chương đơn này không còn, nàng mới thoả mãn tắt điện thoại di động.
...
Không tới một giờ, đám người Lục Thủy đã xuất hiện trước một tòa thành rất lớn.
Đây là một thành cổ đổ nát, nhưng nếu nhìn kỹ có thể nhìn thấy một khí tức kỳ lạ bao phủ trên không trung của thành này.
Điều này chứng tỏ tòa thành này tuyệt đối không đơn giản.
Họa Loạn Cổ Thành cơ bản đã xuất hiện, chút ánh sáng cũng đủ làm cho rất nhiều tu chân giả tiến vào thăm dò.
"Họa Loạn Cổ Thành không nhiều người nhưng cũng không ít. Đông Phương thiếu gia thật sự không cần ta đi vào chung sao?" Hứa Phương nói.
Hắn vốn rất kiên trì, nhưng đối phương căn bản không để tới.
"Không cần." Lục Thủy nhìn Họa Loạn Cổ Thành, bình tĩnh nói.
Đúng là không nhất thiết, tu vi thấp một chút lại không chắc đã tệ.
Họa Loạn Cổ Thành lộ ra lực lượng trên không, rõ ràng đang bài xích tu vi mạnh.
Nếu tu vi của bản thân Lục Thủy mạnh thì thôi, nhưng người bên ngoài có tu vi mạnh lại là một chuyện phiền phức cho hắn.
"Vậy Hứa mỗ sẽ ở đây chờ Đông Phương thiếu gia đi ra." Hứa Phương nói.
Lục Thủy nghe đối phương nói vậy, quay đầu nhìn Hứa Phương nói:
"Đao của ngươi rất bá đạo. Ta hiểu ngươi cảm kích ta vì chuyện hôm qua, nhưng ta đưa ra điều kiện, ngươi đã nhận lời, chúng ta không nợ nhau nữa."
Lục Thủy nói xong câu đó, quay đầu bước nhanh về phía thành cổ. Chỉ là lúc đi lại truyền ra một câu:
"Cho nên, ngươi nhìn thấy ta không cần tỏ ra hèn mọn như vậy."
Sau đó, Lục Thủy dẫn theo Chân Võ đi về phía trước, không nói lời nào, càng không quay đầu lại.
Hứa Phương ngây người nhìn Lục Thủy rời đi. Không biết sao, hắn nhìn bóng dáng của Lục Thủy, cảm giác có chút vĩ đại.
Đối phương có đủ quyết đoán mà người bình thường không có, cảm giác này làm hắn hơi chấn động, cũng có chút thoải mái.
Cuối cùng hắn nhìn về phía Lục Thủy, cung kính cúi đầu:
"Cảm ơn Đông Phương tiểu hữu."
Lần cúi đầu này là do hắn vui lòng phục tùng, không liên quan tới ân tình của con gái hắn.
...
Lục Thủy nói xong lại không để ý tới Hứa Phương phía sau nữa. Hắn nhìn Họa Loạn Cổ Thành cách đó không xa, hỏi Chân Võ:
"Đám người Lạc Phong có tài liệu gì khác không?"
Trên đường đi, hắn hỏi Hứa Phương, nhưng đối phương không biết nhiều, chắc khác Lục Thủy là bao.
Mà những người khác tám chín phần là đến vì quyển công pháp luyện thể này.
Đó chính là quyển Cửu Chuyển Bất Tử Chân Kinh thuộc về một mình Bất Tử Tộc.
Rất nhiều người không biết, ngoài Bất Tử tộc, không ai có thể tu luyện Bất Tử Chân Kinh. Đương nhiên, điều này không có nghĩa là Bất Tử Chân Kinh không có giá trị đối với bọn họ.
Chỉ cần có thể tìm hiểu, vẫn có thể sửa chữa được, nhiều lắm là hiệu quả yếu hơn thôi.
Nếu gặp phải người giỏi sửa công pháp, cũng không phải không có khả năng trò giỏi hơn thầy.
"Tạm thời không có." Chân Võ nói.
Lục Thủy gật đầu, thật ra hắn cũng không ôm hi vọng gì.
Họa Loạn Cổ Thành liên quan đến Bất Tử Tộc, Bất Tử Tộc bị diệt vong từ lâu, ngay cả tin tức liên quan đến Tiên Đình còn rất khó điều tra ra được, càng không nói tới Họa Loạn Cổ Thành.
Cũng không biết đám người Tiên Đình kia có biết không, ví dụ như đám người Tinh Ti.
Nghĩ tới đây, Lục Thủy đột nhiên nói:
"Có thể liên lạc với Đau Răng Tiên Nhân không?"
"Có thể, vậy để ta hỏi thử Đau Răng Tiên Nhân." Chân Võ lập tức nói.
Lục Thủy lắc đầu:
"Không, không phải hỏi Đau Răng Tiên Nhân, bảo Đau Răng Tiên Nhân hỏi Ma Binh Cẩu Tử."
Đau Răng Tiên Nhân không thể biết được, hắn ngoài biết đau răng, căn bản không biết gì cả.
Uổng cho cảnh giới đến đỉnh của Tiên.
Nhưng Cẩu Tử có lẽ sẽ biết một chút.
Thời điểm hắn hoạt động chắc hẳn rất cổ xưa, chỉ là thân phận vấn đề, không liên quan tới rất nhiều chuyện.
Chân Võ hơi bất ngờ. Sao phải hỏi con chó phách lối kia?
Đau Răng Tiên Nhân chính là Bất Diệt Tiên Nhân, chắc chắn phải biết chuyện này chứ? Chẳng lẽ Bất Diệt Tiên Nhân còn không bằng một con chó?
Đương nhiên, Chân Võ không hỏi nhiều, gọi điện thoại hỏi Đau Răng Tiên Nhân trước.
Chuông đổ một lúc vẫn không thấy bên kia nghe máy.
Chân Võ có chút cạn lời. Có lẽ hai tên này lại bắt nạt chó khác đi.
Bởi vì Lục Thủy đã thông báo, cho nên hắn nhìn thấy cũng mặc kệ hai người kia làm loạn.
Chờ tới lúc chuông điện thoại sắp dừng, bên kia cuối cùng đã nghe máy.
"Alo, tiểu huynh đệ Chân Võ à?" Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Đau Răng Tiên Nhân.
Bởi vì mọi chuyện của Lục Thủy cơ bản đều do Chân Võ Chân Linh xử lý, cho nên những người do Lục Thủy dẫn về thường quen biết Chân Võ.
Để tiện liên hệ, Chân Võ không có điện thoại di động vẫn sẽ cho đối phương số.
Nhưng con chó kia thì không có.
Liếm chó không xứng để có.
-----


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất