Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 264: Phí Vào Cửa

Chương 264: Phí Vào Cửa


"Tiền bối Đau Răng, Cẩu Tử có đó không?" Chân Võ hỏi.
"Tiểu huynh đệ đại hộ nói không ở đây, tiểu huynh đệ Chân Võ muốn hỏi gì, ta có thể hỏi hộ." Đau Răng Tiên Nhân ngược lại rất phối hợp với Chân Võ.
Chân Võ bình tĩnh nói:
"Là thiếu gia nhà ta bảo tìm Cẩu Tử, không có ở đó thì thôi vậy."
"Có, có đây, Cẩu gia tìm ta à? Ta chính là chó tôn tử của Cẩu gia, Cẩu gia có vấn đề, Cẩu Tử ta không thể không có mặt được. Cẩu gia muốn hỏi gì?" Bên kia lập tức truyền đến giọng nói của Cẩu Tử.
Chân Võ sớm nhìn thấu con chó này.
Sau đó, hắn mở loa ngoài, nói với Lục Thủy:
"Thiếu gia, có muốn hỏi trực tiếp không?"
Lục Thủy nhìn Chân Võ, cảm thấy đối phương rất hiểu con chó kia.
Hắn không cần nghe bên kia nói gì, lại có thể đoán được đại khái nội dung.
Sau đó Lục Thủy nghe trong điện thoại di động vọng ra giọng nói:
"Cẩu gia, Cẩu gia ngươi ở đâu? Alo nhân loại, để bản đại gia biểu hiện trước mặt Cẩu gia một chút đi."
"Ngươi muốn biểu hiện gì?" Lục Thủy mở miệng hỏi.
Đối diện không hề dừng lại, nói thẳng:
"Cẩu gia, gần đây ta học hát, muốn biểu hiện ở trước mặt Cẩu gia. Cẩu gia nghe một chút nhé.
Gâu, gâu, gâu gâu gâu, Gâu ~, gâu gâu gâu gâu..."
"... , hỏi ngươi một vấn đề." Lục Thủy trực tiếp cắt ngang phần sủa loạn của Cẩu Tử.
Cẩu Tử lập tức ngừng sủa:
"Cẩu gia nói đi."
"Biết Họa Loạn Cổ Thành không?" Lục Thủy hỏi.
"Cẩu gia, ngài biết ta là con chó, chó cơ bản chỉ biết giữ nhà. Điều này có phải là vượt quá phạm vi không?" Cẩu Tử nói.
Lục Thủy không để ý, hỏi tiếp:
"Biết Bất Tử Tộc không?"
"À, cái này thì biết. Ta tốt xấu gì cũng là ma binh, ở thời điểm đó có địa vị rất cao, còn biết không ít chuyện đấy.”
“Ta nhớ Bất Tử Tộc ở Thiên Tai Cổ Thành, khi đó ta hoàn toàn không rõ tại sao bọn họ muốn lấy cái tên này.”
“Hơn nữa thành mới xây lại có thể đặt tên là cổ thành gì đó, đúng là sống lâu nên đầu óc không dễ xài." Cẩu Tử có chút tự đắc nói.
Chân Võ có chút bất ngờ, trước đây Họa Loạn Cổ Thành gọi là Thiên Tai Cổ Thành à?
Lục Thủy lại không quá bất ngờ, có ý thế nào cũng không phải chuyện gì lớn.
"Vậy Bất Tử Tộc diệt vong thế nào?" Lục Thủy hỏi.
"Nội loạn, hoặc nói nội loạn là một phần, hình như bọn họ bất đồng vì chuyện nào đó, sau đó một nhóm nhỏ Bất Tử Tộc rời khỏi Thiên Tai Cổ Thành tách ra với nhóm kia.”
“Cuối cùng tất cả mọi người phát điên. Bọn họ bị nhốt ở trong Thiên Tai Cổ Thành tới khi diệt vong.”
“Phật Môn Nam Vô Đà Phật nói bên trong có lẽ vẫn có Bất Tử Tộc, cũng không biết là thật hay giả. Dù sao Tiên Đình và Phật Môn đều không định tiến vào trong." Cẩu Tử nói một hơi những gì mình biết.
Lục Thủy gật đầu.
Có người rời đi, cho nên Bất Tử Tộc chưa hoàn toàn bị diệt tộc, chỉ là đến nay còn người Bất Tử tộc hay không lại là vấn đề.
Nhưng có thể xác định một điểm, Bất Tử tộc thật sự đã làm chuyện gì đó không nên làm.
Hơn nữa ngay cả Tiên Đình và Phật Môn đều không tiến qua kiểm tra xem xét, hắn thấy bên trong dù thế nào cũng không đơn giản.
"Thiên Tai Cổ Thành trước đây có chuyển vị trí không?" Lục Thủy hỏi.
"Sẽ không! Nơi Bất Tử Tộc sinh ra rất đặc biệt, sao bọn họ có thể điên tới mức tùy tiện di chuyển vị trí thành trấn chứ?" Cẩu Tử nói.
Lục Thủy hơi bất ngờ. Vậy sau khi xảy ra chuyện kia, mới bắt đầu di chuyển vị trí tới cổ thành bây giờ à?
Điều này chắc chắn có liên quan tới khí tức phía trên cổ thành.
"Cẩu gia, còn gì muốn hỏi nữa không?" Cẩu Tử không nghe Lục Thủy đặt câu hỏi nữa, chủ động hỏi.
Lục Thủy lắc đầu:
"Tạm thời không có."
"Vậy trước khi Cẩu gia cúp điện thoại, có thể gọi ta một tiếng chó tôn tử không? Đây là tên, chó luôn hi vọng chủ nhân gọi." Cẩu Tử sủa vài tiếng, nói.
Lục Thủy không để ý xem Cẩu Tử nói gì, chỉ bình tĩnh nói:
"Cúp máy."
"Được Cẩu gia, vậy lại cúp máy đây." Cẩu Tử đáp một tiếng, sau đó cúp máy.
Chân Võ nhất thời không biết nói gì, nhưng hắn vẫn cất điện thoại di động đi.
"Thiếu gia, nếu Cẩu Tử nói không sai, vậy có phải tiến vào trong sẽ nguy hiểm hay không?" Dù sao Tiên Đình và Phật Môn đều không có một ai tiến vào trong.
Người bình thường tiến vào trong có lẽ không sao, nhưng thiếu gia nhà hắn tiến vào thì không chắc.
Lục Thủy tất nhiên không suy nghĩ nhiều, hắn vốn muốn xem thử có thể phát hiện được gì không. Nếu quá bình thường, hắn tới đây lại chẳng còn ý nghĩa nữa.
"Đi thôi."
Lục Thủy nói xong liền đi về phía Họa Loạn Cổ Thành.
Cửa thành Họa Loạn Cổ Thành cách đó không xa.
Lục Thủy rất nhanh đã đi tới trước cửa lớn Họa Loạn Cổ Thành.
Muốn đi vào Họa Loạn Cổ Thành phải đi qua cửa thành, dù sao trên không trung đều là khí tức kỳ lạ, đối chọi với những khí tức kia không phải là lựa chọn sáng suốt.
Tuân theo quy củ ở đây mới tốt.
Khi Lục Thủy đi tới cửa thành, lại nghe được có người có chút tức giận nói:
"Thu phí à? Họa Loạn Cổ Thành do nhà ngươi mở sao?"
"Đúng vậy, Họa Loạn Cổ Thành vốn là khu vực công khai, ta chưa nghe nói nó thành tư nhân bao giờ?"
"Không phải bây giờ các ngươi nghe rồi sao?" Có người trong cửa thành nói.
"Ngươi, ngươi không sợ đắc tội một vài tiền bối sao?" Có người nói với người trong cửa thành.
"Tiền bối à? Tiền bối căn bản sẽ không tới, thường ngày thỉnh thoảng còn có ngũ giai tới đây. Nhưng lâu dần, ngũ giai cơ bản không muốn tới, nếu tới thì ta tất nhiên sẽ ngoan ngoãn thu trận pháp lại.”
“Bây giờ các ngươi còn chẳng có nổi một ngũ giai, không thể phá vỡ trận pháp của ta được.
“Các ngươi không thích có thể lựa chọn phá trận, không được thì có thể leo tường." Người trong cửa thành nói.
Lục Thủy cảm giác khá thú vị, lại có người chặn đường thu vé vào cửa.
Sau đó Lục Thủy nhìn về phía trong cửa thành, phát hiện là một người đàn ông trung tuổi, thoạt nhìn là tu vi tứ giai Minh Thần đỉnh phong, trên thực tế là một vị cường giả ngũ giai Pháp Thân.
Hơn nữa thủ đoạn chạy trốn dường như còn rất tốt, lục giai không để ý cũng có thể để đối phương chạy thoát ngay trước mắt.
Lục Thủy nhìn vị trí dưới chân đối phương.
Về phần trận pháp, Lục Thủy không coi trọng lắm, miễn cưỡng chấp nhận được.
Dùng để ngăn cản một vài tam giai, tứ giai bên ngoài còn dư sức.
Lục Thủy quan sát xong lại đi tới phía sau đám người, chủ yếu là xem cần bao nhiêu linh thạch mới có thể vào.
Dù sao hắn chỉ là một tu sĩ nhị giai Khải Linh nhỏ bé.
Nhưng khi qua đây, hắn đã thay trang phục trên người, mặc thêm áo bào đen có mũ chùm trên đầu, do đó ngăn cản được người khác nhìn trộm.
Ra khỏi cửa vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
Chân Võ tất nhiên cũng mặc trang phục như vậy.
Về phần tại sao phải ăn mặc như vậy à? Chỉ là đơn thuần cảm thấy đeo mặt nạ chẳng có ý nghĩa gì nữa thôi.
Chân Võ cảm thấy Đại thiếu gia vẫn là Đại thiếu gia lúc trước, căn bản không có gì thay đổi, toàn làm vài chuyện khiến người ta xấu hổ.
Cũng may là người bình thường không có cách nào nhìn xuyên qua chiếc áo bào đen này.
-----
Dịch: MB_Boss


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất