Chương 265: Bắt Chẹt Không Đúng Người
"Nhưng mà ngươi thu phí thì thu phí, đã nói trước là một viên linh thạch tứ phẩm, ngươi lại bảo chúng ta giao hai viên là sao?" Có người giận dữ hỏi.
Trong Họa Loạn Cổ Thành cơ bản không có thứ gì, nhiều nhất là một ít đặc sản, tốn một viên tứ phẩm để vào đã đủ thiệt, hai viên thì đúng là quá đáng.
Những người khác cũng phụ họa.
"Hai chuyến đương nhiên phải thu hai phần linh thạch rồi." Người đàn ông trung tuổi nói.
"Không phải hai chuyến mà?" Có người lập tức phản bác.
Đạo sĩ trung tuổi kia lơ đễnh nói:
"Không phải đi vào trong rồi lại đi ra sao? Lẽ nào các ngươi vào trong không ra sao?"
Tuy đúng là có người vào xong không ra được, nhưng nhất thời không ai phản bác.
Đương nhiên, phần nhiều là tức tới nghẹn lời.
Người này đúng là vô liêm sỉ.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có người từ trên cao nhảy xuống. Đó là một người đàn ông để chòm râu dê, bên cạnh còn có hai đệ tử trẻ tuổi đi theo hắn, một nam một nữ.
Người có chòm râu dê này vừa hạ xuống lại phát ra khí thức ngũ giai Pháp Thân, làm rất nhiều người cảm giác bị áp chế.
Đám người nhanh chóng nhường đường cho đối phương.
Người để chòm râu dê kia không để ý tới những người khác, dẫn theo hai đệ tử đi thẳng tới cửa thành.
Ban đầu, rất nhiều người đều đang chờ kẻ giữ cổng thành kia gặp tai ương, nhưng khi tên râu dê tới gần cửa thành, trận pháp trực tiếp mở ra, căn bản không dám ngăn cản đối phương.
Khi bước vào, tên râu dê liếc nhìn người đàn ông trung tuổi ở trong cửa thành, bình tĩnh nói:
"Quá đáng quá sẽ dễ làm cho nhiều người tức giận đấy."
"Tiền bối dạy phải." Người đàn ông trung tuổi hạ thấp giọng nói.
Sau đó, người đàn ông râu dê không nói gì nữa, dẫn người đi vào trong.
Hai đệ tử trẻ tuổi phía sau hắn liếc nhìn người kia, trong mắt lộ rõ vẻ ta đây.
Chờ người này bước vào trong, trận pháp lại được mở ra, có người muốn thử xông vào, đáng tiếc hắn lại bị bắn ngược ra ngoài.
Tu vi bày ra ở đó, những kẻ không đủ nhìn làm sao có thể vào được. Người đủ mạnh mẽ căn bản không cần nhìn sắc mặt đối phương, đối phương sẽ nhìn sắc mặt của cường giả.
Vừa rồi không phải là vậy sao? Dối phương dám hãm hại những kẻ yếu như bọn họ, lại không dám thu linh thạch của người mạnh hơn.
Rất nhiều người không cam lòng, nhưng không thể làm gì, chẳng qua không ai mong đợi lời của tiền bối kia vừa rồi có tác dụng.
Người này dám làm thế, đâu có thể để ý xem có bao nhiêu người tức giận.
"Rất cẩn thận." Lục Thủy nhìn người đàn ông trung tuổi kia, trong lòng nghĩ.
Bọn họ đều là ngũ giai, người này lại cố ý cúi đầu trước đối phương, xem ra cũng là muốn đối phương lơ là, để phòng bất trắc.
Nếu quả thật giao đấu, chắc hẳn có thể đánh bất ngờ.
Trong lúc những người khác còn đang do dự có nên giao tiền không, Lục Thủy đã bước vào thành.
Thật ra hắn có thể giao tiền, dù sao ra tay cũng phiền phức.
Thấy có người đi vào cửa thành, mỗi người đều nhìn qua.
Nhất là thấy hai người một kẻ nhị giai, một kẻ tứ giai lại càng để ý hơn.
Bọn họ muốn xem thử, có phải nộp hai viên tứ phẩm sẽ có thể bình yên vô sự bước vào thành hay không.
Ai biết có thể đi được hai bước lại thu phí?
Thấy đám người Lục Thủy đi tới, đạo sĩ trung tuổi kia cũng rất mong chờ.
Cuối cùng đã có người khởi đầu, có người phía sau lại không có vấn đề lớn nữa.
Lục Thủy nhanh chóng đứng trước cửa thành, nói:
"Một viên tứ phẩm, đúng không?"
"Là hai viên tứ phẩm, tiểu hữu." Người đàn ông trung tuổi liếc nhìn Lục Thủy giải thích.
Không nhìn thấy rõ mặt, áo choàng không tệ, tu vi không cao.
Phía sau có người là tu vi tứ giai, xem ra hơi giống tùy tùng, chắc là thiếu gia của một gia tộc nhỏ nào đó?
Người đàn ông trung tuổi thoáng cái đã có suy đoán.
"Khi nào đi ra sẽ giao một viên khác, không được sao?" Lục Thủy mở miệng nói.
Người đàn ông trung tuổi hơi sửng sốt, cuối cùng gật đầu nói:
"Đúng là có thể, nhưng tiểu hữu không thấy phiền sao?
Giao luôn đi, tới lúc đó đỡ phải bị chặn ở đây. Nếu chẳng may khi đó bị người đuổi theo, kẹt ở đây sẽ mất mạng đấy."
Lục Thủy lấy một viên linh thạch tứ phẩm từ chỗ Chân Võ, lập tức ném vào trong trận pháp.
Người kia nhận được linh thạch, tất nhiên mở một lối đi trên trận pháp.
Lục Thủy đi vào, chẳng qua khi Chân Võ muốn đi vào theo, lối vào trận pháp tự nhiên lại đóng lại.
Chân Võ: "..."
Lục Thủy cũng quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung tuổi kia.
Thấy ánh mắt Lục Thủy, người đàn ông trung tuổi cười làm lành giải thích, nói:
"Tiểu hữu có lẽ không rõ quy định. Phía bên chúng ta là theo quy định, trận pháp mở ra một lần thì thu phí một lần.
Vừa rồi mở ra đóng lại chính là một viên linh thạch tứ phẩm.
Mà quá trình này chỉ có thể để cho một người đi qua. Cho nên nếu bạn của tiểu hữu muốn đi vào, cần phải giao thêm một viên linh thạch tứ phẩm.
Nếu tiểu hữu cảm thấy bất mãn muốn rời đi, cũng phải giao một viên linh thạch tứ phẩm."
Nghe được cách nói của người này, một đám người bên ngoài cũng không nhìn được.
Người trung tuổi kia lại nói:
"Đây cũng là bất đắc dĩ thôi. Nếu nộp một viên tứ phẩm, một nhóm người đều có thể tiến vào, vậy có một người bên ngoài giả cùng nhóm, cũng có thể vào sao?
Tiểu hữu cũng không muốn có quá nhiều người vào trong chứ?
Đương nhiên, ở đây không chỉ có một cửa thành này. Tiểu hữu cũng có thể đổi cửa khác, chẳng qua tất cả đều là quy định này.
Nếu tiểu hữu không đủ linh thạch, có thể trả bằng pháp bảo hoặc đan dược tương ứng, cũng được."
Lục Thủy nhìn người đàn ông trung tuổi này, sau đó nói:
"Không cảm thấy hơi quá đáng à?"
Người trung tuổi kia mỉm cười:
"Nếu tiểu hữu cảm thấy quá đáng, có thể đổi chỗ khác. Đến lúc đó tiểu hữu sẽ cảm thấy bên này là tốt nhất.
Đương nhiên, ra ngoài lại phải giao một viên linh thạch tứ phẩm."
Lục Thủy thu lại ánh mắt, bình tĩnh nói:
"A Đạt, phá trận."
Chân Võ lựa chọn ra tay trước, nói A Đạt nhất định là hắn.
Thiếu gia mở miệng nói tên giả thôi.
Sau đó Chân Võ vung kiếm, thực lực của hắn không đến ngũ giai nhưng chiến lực của hắn không thấp, kiếm trong tay cũng không tệ, nhìn như không có khả năng phá được trận pháp, nhưng nếu thiếu gia đã nói, vậy nhất định có thể phá trận.
Người đàn ông trung tuổi nhíu mày, chẳng qua không mấy để tâm. Một kẻ tứ giai không thể phá trận được.
Ầm một tiếng.
Rắc, trận pháp xuất hiện vết nứt, tuy rất nhanh đã được chữa trị, nhưng cho người ta một ảo giác thêm mấy lần nữa là có thể bị phá.
Người đàn ông trung tuổi có phần kinh ngạc, sau đó nhìn Lục Thủy.
"Tiểu hữu có biết mình không ra được, bạn ngươi cũng tạm thời không vào được không?"
"Cho nên ngươi muốn ra tay với ta?" Lục Thủy hỏi.
"Tiểu hữu có lẽ ít ra ngoài nên không biết, tu chân giới có ít lần có thể nhắm một con mắt thì không cần thiết phải mở ra." Hắn nói xong liền thò tay về phía Lục Thủy.
-----
Dịch: MB_Boss