Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 288: Kiếm Ý

Chương 288: Kiếm Ý


Chuyện này cũng làm cho hắn mất đi manh mối. Nếu như đối phương trở về, có lẽ bản thể của đối phương tầm hai năm nữa sẽ đưa tới cửa.
Hắn ngồi trong nhà cũng có thể hỏi thăm được chuyện của Chân Thần.
Bây giờ đã không thể nào.
Nhưng không có bản thể của huyết ảnh, nhưng lại có cá thể tàn thứ phẩm của Chân Thần, cứ mang về điều tra đi.
Nhưng phải nói thế nào với Mộ Tuyết đây?
Ừm, Chân Võ coi trọng đối phương, nhận làm con gái nuôi.
Cứ như vậy.
“Ọe, ọe.” Bé gái nằm nhoài trên biển máu nôn ọe, cuối cùng mới chậm rãi bình phục.
Dừng một chút, liền trực tiếp phóng về phía Thần huyết. Nàng phải thừa dịp tên nhân loại này không chú ý để ăn Thần huyết.
Ngay lúc bé gái tóc bảy màu sắp chạm đến Thần huyết, một ngón tay đã búng tới.
Đông!!
Bé gái tóc bảy màu bay thẳng ra ngoài.
“Tạm thời ngươi còn không thể nuốt Thần huyết.” Lục Thủy nhìn nàng rồi nói.
“Đó là của ta.” Ngừng một chút, bé gái tóc bảy màu bay lên, từ trên cao nhìn xuống Lục Thủy, chỉnh lý lại tâm tình rồi nói:
"Nhân loại, nếu có thể nhìn thấy ta, như vậy đủ để chứng minh sự bất phàm của ngươi.
Thân là người bất phàm, phải có ý chí bất phàm.
Tất cả phàm trần đều là hư ảo, ngươi không nên trầm luân trong sự tham lam của thế tục, ngươi nên hướng tới chỗ cao, hướng tới phía trên phàm trần.
Chỉ có như vậy mới có thể bước vào điện đường vô thượng.
Thế thì nhân loại, nói cho ta biết.
Ngươi, muốn trở thành Thần sao?"
Lục Thủy: “???”
Lời này làm sao lại quen tai như thế?
Nhưng tạm thời Lục Thủy không muốn suy nghĩ, mà lên tiếng nói thẳng:
“Trả lời ta mấy vấn đề đi, trả lời tốt thì ta sẽ đưa Thần huyết cho ngươi.”
“Thật sao?” Bé gái tóc bảy màu mừng rỡ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại sự trang nghiêm:
“Nhân loại, nếu có nguyện vọng gì thì ta có thể thỏa mãn ngươi.”
Trong lúc nhất thời Lục Thủy không biết nên nói bé gái này ra sao, sau đó hỏi:
“Ngươi tên là gì?”
“Chân Thần Duy Nhất Thiên Địa.” Bé gái tóc bảy màu lập tức trả lời.
Lúc trả lời còn thể hiện ra chút khí thế.
Nàng rất thích vấn đề này.
Nghe được câu trả lời, cuối cùng Lục Thủy đã nhớ tới cảm giác quen thuộc ở đâu.
Thành Thần Chi Thư và tên Thần đã cho hắn Thành Thần Chi Thư.
Nhưng đó là bé gái trước mặt này sao?
Không giống.
Chân Thần Duy Nhất, đúng là danh hào của vị Thần được viết trong Thành Thần Chi Thư.
Kém một chữ so với Chân Thần Độc Nhất Cửu. Mặc dù trên ý nghĩa không có gì khác nhau, nhưng mặt chữ lại có khác biệt.
Vậy thì đồng nghĩa với không giống rồi.
“Vì sao không thể là Chân Thần Độc Nhất?” Lục Thủy hỏi một câu.
"Chân Thần Độc Nhất là quá khứ, Chân Thần Duy Nhất là hiện tại.
Không có độc nhất, chỉ có duy nhất.
Ta và độc nhất là hai Chân Thần khác nhau." Tiểu nữ hài hỏi.
Lục Thủy không hề quan tâm, cách nói này cũng không đúng.
Dù sao Chân Thần Duy Nhất này, căn bản không phải Chân Thần.
Trước mắt còn không bằng đám bệnh tâm thần Thần Chúng kia.
“Thế thì tên của ngươi là gì?” Lục Thủy hỏi.
Nghe được câu này, bé gái tóc bảy màu trừng mắt nhìn chằm chằm Lục Thủy, không hề trả lời.
“Không có tên?”
Bé gái lắc đầu.
“Thế là có?”
Đối phương gật đầu.
“Tên là gì?”
Tiếp tục lắc đầu.
“Quên rồi?”
Vẫn lắc đầu.
“Tên là gì?”
Lần này bé gái tóc bảy màu mở miệng nói:
"Không, không mang.
Hình như ném đi."
“..., có người nhà không?”
“Nhân loại, ngươi lại đang mạo phạm ta sao?”
“...”
Lục Thủy không muốn hỏi nhiều nữa, nếu không có người thân, vậy thì cứ mang về trước.
Sau đó Lục Thủy đi về phía bé gái, người sau lập tức cảnh giác.
Lục Thủy không để ý. Bé gái này không thể trốn khỏi nơi đây, sức mạnh thiên địa của hắn đã không nhiều, nhưng vẫn đủ để đối phó với bé gái vừa bị suy yếu này.
Nhưng Lục Thủy vừa mới đi ra hai bước đã ngừng lại.
Hắn cảm giác được một đạo kiếm ý, một đạo kiến ý phảng phất có thể chém cả thiên địa.
Kiếm ý xuất hiện cũng không có gì, điều chân chính để Lục Thủy dừng lại là do đạo kiếm ý này đang tiến tới đây.
Chuyện này làm cho Lục Thủy không thể không cảnh giác.
Kiếm ý quá mạnh.
Mà ở trong Họa Loạn Cổ Thành, hoặc là bên ngoài Họa Loạn Cổ Thành, không có ai phát hiện ra nó.
Thứ bọn hắn nhìn thấy chỉ là sương mù, sương mù vô biên vô tận bao phủ Họa Loạn Cổ Thành lại.
Ngăn cách cảm giác của tất cả mọi người.
Lịch Thiên Xích dùng cái nĩa đâm vào mấy viên đen đen rồi bỏ vào trong miệng, thuận tiện nói:
"Đáng tiếc không thể nghe được tên của người kia. Nhưng biển máu đột nhiên xuất hiện, chắc là phía trên đã có chuyện ngoài ý muốn, luôn cảm thấy người kia đang đối thoại với ai đó, thế nhưng chúng ta cũng không hề nhìn thấy sự tồn tại của bất cứ kẻ nào.
Bây giờ lại đột nhiên có sương mù xuất hiện, chắc là có cường giả nào đó ra trận.
Chậc chậc, đến cùng là ai đây?
Không ngờ lại đáng sợ như thế.
Còn may không ở trên bí giám."
“Ha ha.” Hòa Vũ Diệp nhìn Lịch Thiên Xích đầy khinh thường.
Nhất là khi nhìn mấy viên đen đen trên đĩa và trên nĩa của hắn.
“Làm gì lại nhìn ta như vậy? Ăn chút quả mận bắc tốt cho dạ dày thì làm sao? Con chó kia còn đang táo bón kìa.” Lịch Thiên Xích nói ra.
“Một Tử Y Thần Nữ đã đủ ngươi ăn cả đời, không vội.” Hòa Vũ Diệp nói.
Sau đó Hòa Vũ Diệp liền nhìn về phía bị Họa Loạn Cổ Thành bị sương mù bao phủ.
Bây giờ toàn bộ Họa Loạn Cổ Thành đã biến mất khỏi tầm mắt bọn họ.
Đám sương mù lớn này có chút không bình thường.
Bên trong đã xảy ra chuyện gì, không có ai biết được.
Trong khi tất cả mọi người đều không nhìn rõ tình hình, Chiến Vô Ảnh lại thấy được một chút xíu.
Hắn nhìn thấy có một thân ảnh mơ hồ xuất hiện, thân ảnh kia chắc hẳn đã thôn phệ huyết ảnh trước đó.
Về sau thân ảnh này ngã xuống, thế nhưng một lát lại đứng lên.
Sau đó hai người kia dường như đã sắp động thủ.
Nhưng đúng lúc này sương mù lại tới.
Chắc chắn có bên thứ tư xuất hiện.
"Hết người này lại người khác đến, một người lại đặc thù hơn một người.
Cộng thêm Tử Y Thần Nữ trước đó, thì đây đã là người thứ tư.
Thời đại này đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Trong lòng Chiến Vô Ảnh cảm thấy rất khó chịu.
Hắn vốn cho rằng Tiên Đình, Phật Môn, Thần Chúng đều đang thức tỉnh, thời đại này vẫn sẽ thuộc về bọn hắn.
Thế nhưng hắn gặp phải Lục Vô Vi, gặp người mở ra Thần huyết, gặp Tử Y Thần Nữ, gặp người thôn phệ huyết ảnh, gặp được người có thể che đậy cả Họa Loạn Cổ Thành.
Thế thì quá mức rồi.
Bỏ ra chút thời gian, Chiến Thần đã điều tiết lại cảm xúc.
Đặc thù thì đặc thù, ai mạnh ai yếu vẫn còn là ẩn số.
Hắn vẫn là một người mang theo trái tim không biết sợ.
Hắn vốn sinh ra vì chiến đấu.
Lần này hắn đã có thu hoạch vô cùng lớn, gặp được một số người đặc thù của thời đại này, lấy được một tia cảm ngộ từ Thần huyết, cũng lấy được không ít mưa máu.
Đây là chuyện tốt hiếm có cho việc khôi phục chiến lực của Tiên Đình.
-----
Dịch: MB_Boss


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất