Chương 289: Con Gái Riêng Của Đại Trưởng Lão?
Nghĩ đến Phật Môn và Thần Chúng cũng thu được chỗ tốt ở trong đó.
Vậy thì phải xem ai khôi phục nhanh hơn.
Còn cường giả thời đại này, hắn không cần thiết phải nhức đầu. Thần Chúng, Phật Môn cũng không thể vòng qua những người này được.
Sau đó Chiến Vô Ảnh làm xong chuẩn bị tùy thời rời đi.
Chuyện ở đây sắp kết thúc.
Nhưng không thể biết được những người kia là ai, đúng là có chút đáng tiếc.
Nếu như có thể, hắn muốn mời đối phương gia nhập Tiên Đình.
...
Trước Bất Tử Cung, người đàn ông tế tự nhìn lên phía trên. Hắn có thể cảm giác được, có một tồn tại cường đại đang cưỡng ép đột phá không gian bên trên.
Thật sự rất lợi hại.
Tuy bọn hắn không thể nào đi lên hỗ trợ, nhưng có thể giúp Lục Thủy lưu lại một con đường lui.
Gặp nguy hiểm có thể trực tiếp lui ra ngoài.
Bọn hắn có thể cung cấp sự bảo vệ.
Là ân tình vì đã chiếu cố hậu duệ của Bất Tử Tộc bọn hắn, cũng là cố gắng để được giải thoát.
Người này trước mắt kia, có thể nói là hy vọng duy nhất mà bọn hắn nhìn thấy.
Vô số năm qua, bọn hắn đều đang đợi được giải thoát.
Nhưng không lâu nữa, bọn hắn sẽ rơi vào trong hỗn loạn, hy vọng đối phương tới kịp lúc.
Chỉ có chấp niệm mà có thể duy trì đến bây giờ, đó đã là kỳ tích.
—— ——
Khi Lục Thủy cảm nhận được kiếm ý, nhanh chóng cách không mang theo Thần huyết lui về phía sau một chút.
Chuyện này khiến cho hắn rất khó xử lý, đối phương hơi mạnh quá mức.
Nên chuẩn bị kỹ càng tuyến đường thoát đi.
Mặc dù có Bất Tử Tộc tiếp ứng, nhưng Lục Thủy cảm thấy chưa đủ, dùng hắn mới là nhanh nhất.
Rất nhanh Lục Thủy đã phác họa ra trận văn ở trong biển máu, trận văn dung nhập đặc tính biển máu, có thể giúp hắn rời đi trong nháy mắt.
“Rất tốt, chắc là có thể an toàn thoát đi, kém nhất cũng có thể trọng thương thoát đi.”
Tu vi chênh lệch quá lớn, bây giờ hắn không thể nào đọ sức chính diện với loại tồn tại cấp bậc này được.
Chỉ có thể kính nhi viễn chi.
Sau khi chuẩn bị tốt con đường thoát đi, Lục Thủy vẫn tạo dựng thêm các loại phòng ngự, để kéo dài thời gian giúp hắn.
Chuẩn bị càng nhiều, lúc thoát đi sẽ càng thong dong.
Lục Thủy cảm nhận bốn phía, một khi phát hiện được nguy cơ sẽ lập tức rời đi.
Trước mắt có thể biết đối phương không có ác ý, cảm giác nguy cơ còn chưa xuất hiện.
Cho nên có thể gặp mặt để xem chủ nhân đạo kiếm ý này là ai.
Nhưng Lục Thủy phát hiện bé gái tóc bảy màu kia lại đột nhiên cong miệng lên, dáng vẻ rất không vui.
“Nàng biết chủ nhân đạo kiếm ý này, mà quan hệ còn không kém.” Lục Thủy thầm nghĩ trong lòng.
Còn nói không có người nhà, nhỏ như vậy đã bắt đầu lừa dối người khác. Lục Thủy hơi bất đắc dĩ.
Mà vào lúc này, kiếm ý kia cuối cùng đã đột phá hàng rào không gian.
Trong nháy mắt khi hàng rào không gian bị xé mở, kiếm ý biến mất.
Theo sau là một trận gió.
Gió thổi qua sợi tóc của Lục Thủy, sau đó trong lòng Lục Thủy hơi run lên.
Hắn thấy được một đạo hư ảnh, hư ảnh này giống như một trận gió, khắp nơi đều có, nhưng khắp nơi đều không có.
Đương nhiên chuyện này không phải là điểm quan trọng, thứ quan trọng là hình thức ra sân này, và trạng thái hư ảnh, chỉ thuộc về một người.
Đại trưởng lão Lục gia.
Lục Thủy mộng bức.
Người đến là, Đại... Đại trưởng lão.
Nói không sợ là giả, có loại cảm giác ở bên ngoài làm chuyện xấu bị trưởng bối trong nhà gặp phải.
Nhưng rất nhanh Lục Thủy đã bình tĩnh trở lại.
Trước tiên cứ yên tĩnh đợi, làm việc tùy theo hoàn cảnh.
Có đánh cũng không thắng được, Mộ Tuyết tới, cũng vô dụng.
Trừ khi chọc đến hai vợ chồng bọn hắn, sau đó lựa chọn liên thủ.
Ừm, cũng không biết có được hay không.
Chủ yếu là hắn vừa mới trở về không bao lâu, mà Mộ Tuyết lại không có tu vi trong ba năm, vì thế đã hạn chế nàng rất lớn.
Bằng không lấy đâu ra hy vọng từ hôn?
Lục Thủy an phận, nhưng làm cho Lục Thủy ngoài ý muốn chính là, bé gái với danh hiệu Chân Thần Duy Nhất kia càng an phận hơn.
Nàng yên lặng đứng ở trên biển máu, bĩu môi.
“Lúc này mới bao lâu, ta chỉ mới ra ngoài.” Bé gái tóc bảy màu hơi ủy khuất.
Lục Thủy nghe vậy thì mộng. Bé gái này có quan hệ thế nào với Đại trưởng lão?
Thua thiệt hắn vừa rồi còn muốn mang về.
“Đi thôi.” Trên biển máu truyền đến giọng nói thong thả.
Bé gái tóc bảy màu đưa tay ra rồi nói:
"Lần này có thể nắm đi không?
Có người ở bên nhìn, nếu trực tiếp nắm lấy quần áo rồi ném vào, sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi Chân Thần của ta."
Sau đó tay của bé gái được nắm lấy, rồi bị dẫn theo rời khỏi nơi này.
“Không thể mang Thần huyết cùng đi sao?” Lúc đi ra, bé gái còn hỏi.
“Ngươi còn quá nhỏ.” Giọng nói chậm rãi vang lên.
Tiếp theo bọn hắn chậm rãi đi vào cổng không gian.
Bé gái ngẩng đầu nhìn qua bên cạnh, phảng phất bên cạnh có người nào đó, nhu thuận nói:
"Lúc mới đi ra, có người nói ta ở dưới đáy sông ngẩng đầu không thấy trời xanh, cúi đầu không thấy bãi cỏ.
Về sau ta có thể thường xuyên ở bên ngoài sao?
Ta sẽ trở về đúng hạn."
“Cân nhắc một khoảng thời gian.” Giọng nói kia đáp lại.
Nghe được đối phương nói sẽ cân nhắc, bé gái lộ ra nụ cười.
Bước chân đi đường cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Đến lúc đó tên phàm nhân kia sẽ không thể nói nàng ngẩng đầu không thấy trời xanh, cúi đầu không thấy bãi cỏ.
Lục Thủy nhìn thấy và cũng nghe lấy, ngay lập tức trong đầu hiện lên một vấn đề.
Đây có phải là con gái riêng của Đại trưởng lão?
Ừm, không thể nào.
Nhưng Lục Thủy vẫn nhẹ nhàng thở ra, hắn không bị để ý tới.
Còn may sức mạnh thiên địa của hắn không dùng hết, bằng không sẽ có chuyện.
Nếu như đối mặt với Mộ Tuyết, vậy thì không giống với lúc trước.
Có sức mạnh thiên địa hay không cũng không khác nhau gì.
Dùng phải chết, không dùng cũng phải chết.
Lục Thủy nhìn theo Đại trưởng lão và bé gái kia, chờ đợi bọn hắn hoàn toàn rời đi.
Tuy nhiên, lúc Đại trưởng lão sắp rời đi, lại đột nhiên dừng bước.
Sau đó nhìn sang.
Lục Thủy có một loại cảm giác bị nhìn chằm chằm.
“Ngươi, tên là gì?” Giọng nói thong thả vang lên.
Nghe được câu hỏi này, trong lòng Lục Thủy mừng thầm. Còn may lúc trước danh tiếng của hắn đủ lớn, chắc là có thể vượt qua kiểm tra.
Độ tin cậy của Đông Phương XX rõ ràng không cao.
Sau đó Lục Thủy bình tĩnh mở miệng trả lời:
“Thiếu tông chủ Ẩn Thiên tông, Lưu Hỏa.”
Trong nháy mắt khi nghe được cái tên này, Lục Thủy cảm nhận được Đại trưởng lão hơi bất ngờ.
Lục Thủy không biết Đại trưởng lão bất ngờ vì cái gì, có thể là cảm thấy tuổi của mình còn rất trẻ.
Dù sao Lưu Hỏa vốn rất trẻ trung.
Cuối cùng Đại trưởng lão mang theo bé gái tóc bảy màu biến mất ở trong thông đạo không gian.
-----
Dịch: MB_Boss