Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 294: Hình Như Ta Mang Thai

Chương 294: Hình Như Ta Mang Thai


“..., nhớ đừng có đốt với người khác.” Mộ Tuyết nhắc nhở một câu.
Nếu như ngày nào đó Trà Trà nhìn thấy cảm xúc của Lục Thủy không cao, đốt nén nhang, chỉ sợ đời này của Trà Trà sẽ trải qua rất nhiều bóng ma tâm lý.
Đông Phương Trà Trà nhu thuận ừm một tiếng.
Hương Dụ ở một bên không hề lo lắng tiểu thư Trà Trà không nghe lời khuyên. Nói đến việc nghe lời, tiểu thư Trà Trà mạnh hơn người khác nhiều.
Mặc dù tiểu thư Trà Trà vẫn cho là đúng, vẫn muốn làm theo ý nghĩ của mình.
Nhưng mà, chỉ cần thực lực của tiểu thư Trà Trà không đủ, thì sẽ nghe lời.
Cả người tiểu thư Trà Trà đều là ưu điểm, trừ trí thông minh ra.
“Đến đây, cho ngươi ăn thử một chút.” Mộ Tuyết đi đến một cái bàn, gọi Trà Trà tới.
Đinh Lương đã đặt hoa quả lên trên.
Đông Phương Trà Trà có hơi hiếu kỳ, sau đó thấy được quả bồ đào màu đỏ như máu.
“Đây là cái gì?”
“Điều Hòa Huyết Đề, thử xem có ăn ngon hay không.”
Đông Phương Trà Trà cầm một quả, xoa xoa rồi bỏ vào trong miệng.
Sau đó nhai mấy lần, nói:
“Chua chua ngọt ngọt.”
Tiếp đó Đông Phương Trà Trà liền nuốt Điều Hòa Huyết Đề xuống.
Mộ Tuyết không để ý đến hương vị, nàng muốn xem thử bụng Trà Trà sẽ có phản ứng gì.
Sau đó Mộ Tuyết không thấy được Trà Trà có bất kỳ phản ứng nào.
“???”
Điều Hòa Huyết Đề giả?
Lần này Mộ Tuyết sẽ không tự mình thử.
Nhưng khi nàng mới định để cho Đinh Lương thử một chút, Trà Trà đã ăn thêm một quả Điều Hòa Huyết Đề.
Lúc đang ăn, Trà Trà nghiêm túc nói:
“Chị dâu, hình như ta mang thai.”
Mộ Tuyết: “???”
Hương Dụ: “???”
Đinh Lương: “???”
—— ——
“Lạc Phong, ngươi muốn đưa ra yêu cầu này sao?” Nhiếp Hạo hỏi Lạc Phong.
Vừa rồi bọn hắn nhận được nhắc nhở của Chân Võ, nói có thể đưa ra cả yêu cầu như vượt qua thiên kiếp. Nói thật, chuyện này đã làm cho bọn hắn có chút giật mình.
Bọn hắn rất muốn biết đến lúc đó Thiếu tông chủ sẽ làm như thế nào.
Nhưng mà Lạc Phong cảm thấy không thể lãng phí yêu cầu như vậy.
"Thôi đi, ta có nắm chắc có thể thành công tiến vào ngũ giai.
Nhưng ta lại rất ngạc nhiên, tận lực không trở thành tử địch với Thiên Nữ tông là có ý gì? Thiếu tông chủ biết Thiên Nữ tông sao?" Lạc Phong rất tò mò.
“Ẩn Thiên tông, Đông Phương gia và Lục gia, có vẻ như đều không có chút quan hệ nào với Thiên Nữ tông.” Nhiếp Hạo nói.
Kỳ thật hắn cũng rất tò mò.
Mặc dù chuyện này không có gì, nhưng phía sau chắc chắn liên quan rất lớn.
“Có khả năng là có quan hệ với Tử Y Thần Nữ. Thiếu tông chủ đến Họa Loạn Cổ Thành, Tử Y Thần Nữ cũng xuất hiện ở Họa Loạn Cổ Thành, có lẽ bọn họ đã đạt thành nhận thức chung nào đó.” Lạc Phong suy đoán.
Còn việc Thiếu tông chủ e ngại Thiên Nữ tông, bọn hắn không hề nghĩ qua.
Dựa vào sự đặc thù của Thiếu tông chủ, căn bản không cần e ngại bất cứ kẻ nào cũng như bất kỳ thế lực nào.
Thiếu tông chủ của bọn hắn là loại muốn thực lực có thực lực, muốn bối cảnh có bối cảnh.
Chính mình siêu mạnh, bối cảnh trong nhà cũng siêu mạnh.
Loại người này cần phải e ngại ai sao?
Lạc Phong và Nhiếp Hạo đều không tin.
“Sau đó chúng ta nên làm gì?” Nhiếp Hạo hỏi.
Bây giờ làm việc cho Thiếu tông chủ, đối với hắn thì nó rất kích thích.
Tu luyện sẽ tăng nhanh, độ kiếp có vấn đề gì thậm chí có thể xin hỗ trợ.
Nếu như là người khác thì có thể sẽ không tin, nhưng hắn đã tận mắt thấy Thiếu tông chủ độ kiếp, vì thế rất tin tưởng lời Thiếu tông chủ.
Lạc Phong đi phía trước nói:
"Bây giờ ta cần phải độ kiếp bước vào ngũ giai đã, cái này cần phải chuẩn bị hai ngày.”
“Chờ sau khi ta đạt tới ngũ giai, sẽ giúp Thiếu tông chủ đánh hạ người thứ ba trong danh sách."
"Nếu chúng ta làm vậy mà bị phát hiện ra, có thể bị đưa lên Bí Giám không?" Nhiếp Hạo đột nhiên tò mò hỏi.
Lạc Phong nghe được điều này, không khỏi sửng sốt, nói:
"Cũng không đến mức đấy đâu. Trong tông môn không cho phép mọi người giết hại lẫn nhau.”
“Chúng ta chỉ đánh một trận với một vài đồng môn, không phải là vấn đề lớn."
Nhiếp Hạo cũng thấy như vậy.
"Nhưng vì lý do an toàn, tất nhiên không thể để lộ ra được. Ta sẽ chuẩn bị thật tốt, ứng phó với phần lớn tình huống có thể bất ngờ xảy ra." Lạc Phong nói.
"Lại nói sau đó sẽ đi tới một nơi kỳ lạ. Đây là tin tức ta mới nhận được gần đây. Chúng ta đi qua, xem thử bên kia có thu hoạch mới không.”
“Cũng không phụ công Thiếu tông chủ đã giúp đỡ." Lạc Phong nói.
Nhiếp Hạo gật đầu, bọn họ vẫn tự hiểu lấy mình. Chuyện bọn họ làm ra không thể so sánh được với thứ mà Thiếu tông chủ cho.
Thứ Thiếu tông chủ cho thì chỉ có Thiếu tông chủ mới có.
Chuyện bọn họ làm, đổi thành người khác cũng có thể làm được.
Đây là chênh lệch rất lớn đấy.
"Đó là chỗ nào thế?" Nhiếp Hạo hơi tò mò.
"Đến lúc đó ngươi sẽ biết. Nhưng đại khái xác suất chỉ là một chỗ có cảnh tượng kỳ lạ." Lạc Phong nói.
Nhiếp Hạo luôn cảm thấy Lạc Phong quá thận trọng, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều.
Dù sao cứ nghe theo Lạc Phong, đại khái sẽ không sai được.
Hắn cũng rất am hiểu ra tay ngay trước mặt.
—— ——
Ban đêm, Lục Thủy mới trở lại trấn Thu Vân.
Điều này và ra ngoài không phải cùng một khái niệm, dù sao ra ngoài có trong tộc thêm tiền, trở về hắn phải tới theo lẽ thường.
Có lẽ lần này vẫn tính là nhanh.
Đi ra khỏi nhà ga, Lục Thủy lại nhìn thấy ngoài đường đã đèn đuốc sáng trưng. Trấn Thu Vân có không ít người, buổi tối cũng rất náo nhiệt.
Đương nhiên, ở đây không giống với thành phố lớn bên ngoài, không có cảnh tượng người đi lại chen chúc.
Dù sao, ở đây cũng không có nhiều người như vậy.
"Mộ Tuyết không tình cờ tới gặp à?" Trong lòng Lục Thủy tò mò.
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ suy nghĩ xem nên làm thế nào để đưa quả mâm xôi lam được đóng băng tới cho Mộ Tuyết.
Lục Thủy đi xuyên qua con đường, ra khỏi trấn Thu Vân.
Hắn đi thẳng về phía vị trí của Lục gia.
Chẳng qua mới đi được nửa đường, hắn đột nhiên ngừng lại.
Hắn cảm giác được phía trước có hỗn nguyên chi khí.
Tuy được che giấu rất bí mật, nhưng dưới tình huống ngay trước mặt, Lục Thủy không thể không nhận ra lực lượng của Mộ Tuyết.
Cũng với đạo lý tương tự.
Dưới tình huống ngay trước mặt, một khi hắn dùng sức mạnh thiên địa, bất kể hắn có ngụy trang hay làm gì, Mộ Tuyết đều có thể nhận ra.
"Đây là muốn xuống tay với ta sao?" Trong lòng Lục Thủy có chút lo lắng.
"Thiếu gia, sao vậy?" Chân Võ ở vừa nói.
Lục Thủy lắc đầu, bình tĩnh nói:
"Ta muốn đi ăn khuya, các ngươi về trước đi."
Lục Thủy nói xong lại quay đầu, đi về phía trấn Thu Vân.
"Ha ha, cản ta à? Hay mộng du?"
Chân Võ, Chân Linh cũng không thấy bất ngờ. Thiếu gia như vậy cũng là bình thường.
Bọn họ tất nhiên không lo lắng sẽ có vấn đề gì. Dù sao ở đây cũng là khu vực của Lục gia, cơ bản không có nguy hiểm gì.
Sau đó bọn họ liền trở lại trước.
Chủ yếu là Lục Thủy không bảo bọn họ theo, nếu không có lẽ bọn họ sẽ đi theo luôn tới trấn Thu Vân.
-----
Dịch: MB_Boss


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất