Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 293: Viết Phải Chết

Chương 293: Viết Phải Chết


“Ca, ta không muốn luyện kiếm.” Trên đường, Kiếm Lạc đột nhiên nói.
Lời này làm cho Kiếm Khởi có chút ngoài ý muốn, hoặc là nói có chút kinh hỉ. Kiếm Lạc cũng không thích hợp tu kiếm.
Thiên phú của nàng rất tốt, mặc dù tu kiếm vẫn mạnh hơn những người khác, nhưng lại đang lãng phí thiên phú của nàng.
“Có thể.” Kiếm Khởi trả lời.
Ngừng một chút, Kiếm Khởi lại nói:
“Từ bỏ kiếm, ngươi muốn tu cái gì?”
Lúc này con khỉ ngồi ở trên bờ vai Kiếm Khởi, nó cũng nhìn Kiếm Lạc, phảng phất đang rất tò mò đáp án của Kiếm Lạc.
“Tu đao! Tối hôm qua ta đã tra một chút, rất nhiều trường đao nhìn rất đẹp.” Kiếm Lạc nói.
“Vì sao đột nhiên muốn tu đao?” Kiếm Khởi hỏi.
Còn dễ nhìn hay không thì hắn không quan tâm.
“Chắc là vì tương đối thuận tay.” Kiếm Lạc dùng tay vung hai lần, sau đó nàng lại nói:
“Ca, nếu như ta tu đao, cảnh giới vượt qua Sơ Vũ phải mất bao lâu?”
“Khó mà nói! Nhưng mà Sơ Vũ trầm mê viết lách, cảnh giới tăng trưởng không nhanh. Dựa vào thiên phú của ngươi, nếu quả thật thích hợp với đao, như vậy nhiều lắm là hai mươi năm sẽ có thể siêu việt Sơ Vũ.” Kiếm Khởi nói.
Đối với vấn đề này, Kiếm Khởi không có bất kỳ nghi ngờ nào.
Em gái của hắn và Sơ Vũ bình thường không hợp, chỉ cần gặp mặt, bị khinh bỉ cơ bản đều là em gái hắn.
Có đôi khi hắn rất muốn rút kiếm.
Nghe được Kiếm Khởi nói vậy, Kiếm Lạc gật gật đầu, hai mươi năm rất nhanh.
Viết hẳn phải chết.
—— ——
Ngồi ở trên xe lửa, Lục Thủy nhận được điện thoại của cha hắn, chủ yếu là giục hắn trở về.
Lần này Lục Thủy trả lời rất đúng quy củ:
"Cha, con đang ở trên xe lửa, rất nhanh sẽ về đến nhà.
Cúp máy, sẽ nhanh thêm."
Đối diện: “...”
Sau đó Lục Thủy liền phát hiện phía đối diện đã sớm cúp điện thoại trước hắn.
Lục Thủy không hề để ý, mà cất điện thoại di động đi.
Cha hắn gọi điện thoại tới, giục hắn trở về là có ý khác.
Để hắn trở về cũng không phải là do ở bên ngoài mấy ngày cần phải trở về, mà là Mộ Tuyết phải về Mộ gia, hắn cần đưa Mộ Tuyết trở về.
Còn nguyên nhân thì cha hắn đã nói rồi, là do tế tổ.
“Mộ gia tế tổ...” Lục Thủy thở dài trong lòng.
Ở kiếp trước mỗi lần Mộ gia tế tổ thì Mộ Tuyết đều trở về, tất nhiên hắn cũng đi theo. Mấy lần trước đều không có vấn đề gì.
Mặc dù hắn phế, nhưng mà Mộ gia cũng không dám không chào đón hắn.
Mãi đến một lần, hắn và Mộ gia náo loạn.
Cũng chính lần đó hắn đã vận dụng sức mạnh thiên địa chứa đựng mấy chục năm, san bằng cả Mộ gia trong vòng một đêm.
Sau đó Mộ Tuyết không còn trở về tế tổ nữa, bởi vì không thể trở về.
Mặc dù Mộ Tuyết luôn luôn cười với hắn, nhưng mà hắn biết, một số lúc Mộ Tuyết vẫn muốn trở về nhìn xem.
“Một thế này có thể tránh được thì tránh thôi.” Lục Thủy thầm nghĩ trong lòng.
Đối với chuyện sẽ làm Mộ Tuyết khó chịu đau lòng không thể nào cứu vãn được, Lục Thủy không chỉ không làm, mà còn tận lực tránh.
Ví dụ như chuyện của Hứa Tiểu Hồng, ví dụ như chuyện tế tổ.
Bây giờ hắn đã khác trước kia, không hề xúc động như vậy nữa rồi.
Cho nên, đến lúc đó sẽ có thể tìm được biện pháp giải quyết hợp lý.
Còn tế tổ lần này, tất nhiên phải đưa Mộ Tuyết trở về.
Chắc hẳn nàng cũng rất muốn vào.
Những chuyện khác Lục Thủy cảm thấy có thể để một bên trước.
Tiên Đình bên kia không có tin tức, cho dù có cũng có thể kéo dài một chút.
Phật Môn và Thần Chúng đều có địa bàn đặc biệt của bản thân, muốn đến tìm bọn hắn gây phiền phức, vốn là chuyện rất phiền phức rồi.
Cho nên nếu không cần thiết, thì có thể làm như không thấy động tác của bọn hắn.
Chuyện Bất Tử Tộc càng không cần để ý, nơi đó chỉ cần thời gian.
Còn lại chính là Ẩn Thiên tông, tên của hắn còn ở phía trên, vẫn phải để đám người Lạc Phong dành thời gian tiếp tục giải quyết người cầm được danh sách tiếp theo.
Đến lúc đó xếp hạng của hắn tất nhiên sẽ lên cao. Một khi người tiếp nhận đến ngũ giai, sẽ có chút khó khăn với đám Lạc Phong.
Nhưng mà, chắc hẳn Lạc Phong cũng sắp đi vào ngũ giai rồi.
Sau đó Lục Thủy nói với Chân Võ:
“Lạc Phong đã sắp độ kiếp rồi. Nói cho hắn biết, bên trong bao gồm cả yêu cầu thành công vượt qua thiên kiếp.”
Chân Võ lập tức gật đầu.
Hắn cũng không kinh ngạc, nhất là sau khi gặp qua tư thái độ kiếp của thiếu gia ở Tàng Kiếm Cốc.
"Tiếp đó chắc đã không còn gì, bởi vì phải theo Mộ Tuyết đi Mộ gia, đại lão trong tộc cũng sẽ không để ta ra ngoài nữa.
Nửa ngày thanh nhàn khó có được." Lục Thủy nhích lại gần ghế dựa, bắt đầu quan sát Thiên Địa Trận Văn.
Hôm nay Hữu Vi Pháp đã có đột phá, tu vi của hắn thành công tiến vào 4.2, có thể vui vẻ một chút.
Cách ngũ giai chỉ có một tháng mà thôi.
Sau ngũ giai là hắn có thể biết chính xác, đến lục giai cần bao lâu.
Quan hệ này rất sâu xa.
—— ——
Vào ban ngày, Mộ Tuyết đi đến tiểu trấn Thu Vân một chuyến, là Chưởng môn Thiên Nữ mang Điều Hòa Huyết Đề và Huyết Đề đến.
Nàng cần phải đi lấy.
“Tiểu thư, đây là bồ đào sao?” Đinh Lương nhìn thấy tiểu thư nhà mình cầm hoa quả về, tò mò hỏi.
“Muốn thử một chút không?” Mộ Tuyết hỏi.
Đinh Lương lắc đầu, thật sự không dám.
Mộ Tuyết cũng không nhiều lời, chờ lát nữa cho Đinh Lương một chút, để nàng thử dùng trong lúc tu luyện.
Cảm giác chắc sẽ rất kỳ diệu.
Nàng sẽ không thử.
Tiếp sau Mộ Tuyết liền trở về chỗ ở, vừa mới trở về đã thấy Trà Trà đang trêu chọc Băng Phượng.
Trà Trà vẽ ra một đường, một đường này là cực hạn của dây thừng đang cột Băng Phượng.
“Hương Dụ nói rất đúng, ta đứng ở chỗ này bất động, cũng có thể đứng ở thế bất bại.” Đông Phương Trà Trà nhìn Băng Phượng rồi nói.
Băng Phượng nhìn Đông Phương Trà Trà, lại nhìn dây thừng trên cổ mình một chút. Nó cảm thấy có chút bi ai.
Nó là Thần Thú cao quý như vậy, chẳng phải chỉ từ chối nhận chủ thôi sao?
Vì sao cuối cùng sẽ lưu lạc đến mức này?
Không thích nhận người bình thường làm chủ nhân thì có lỗi gì?
Cho dù có sai, nhưng nó đã nhận sai rồi, bây giờ thấy chủ nhân đều sẽ nịnh nọt kêu hai tiếng.
Nhưng vì sao vẫn buộc nó?
Còn có Thần Thú nào thảm hại hơn nó sao?
Bây giờ lại còn bị một nhân loại cấp thấp lăng nhục.
“Ta đốt nén hương cho ngươi nhé.” Đông Phương Trà Trà thấy Băng Phượng không có tinh thần, liền đốt cho nó cây hương.
“???”
Băng Phượng hơi lo lắng, thế này là muốn giết nó sao?
Nó còn nhỏ.
Lúc này Mộ Tuyết đi tới, hiếu kỳ nói:
“Vì sao lại đốt hương?”
“Chị dâu, chị trở về rồi.” Đông Phương Trà Trà nhìn thấy Mộ Tuyết thì vui vẻ kêu một tiếng, sau đó nói:
"Nhìn thấy nó không có tinh thần.
Khí linh trong kho hàng không có tinh thần, nhưng chỉ đốt chút hương liền khác ngay. Cho nên, ta thử một chút để xem Băng Phượng có thể lên tinh thần hay không."
-----
Dịch: MB_Boss


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất