Chương 296: Nói Chuyện
Lúc này Lục Thủy cũng nhìn Mộ Tuyết, hắn không thấy cảm giác uất ức từ chỗ của Mộ Tuyết, bởi vì oan ức này đã được chuyển thành tức giận, nói tới nói lui cuối cùng người chịu khổ nhất định là hắn.
Vẫn là thương thay cho mình đi.
Sau đó Lục Thủy không suy nghĩ nhiều nữa, mà nói thẳng:
"Nghe nói hai ngày nữa Mộ tiểu thư sẽ về Mộ gia à?"
"Trong nhà tế tổ." Mộ Tuyết giải thích một câu.
Lục Thủy gật đầu, tiếp tục thong thả đi về phía trước:
"Nếu ta cũng đi, vậy có thể vào không?"
Mộ Tuyết đi theo bên cạnh Lục Thủy, nàng luôn cảm thấy Lục Thủy đi chậm là đang lo lắng cho tốc độ của nàng:
"Chắc là không được. Dù sao chúng ta vẫn chưa hết hôn."
Lục Thủy gật đầu, không tính là bất ngờ.
"Vậy Mộ tiểu thư đã xác định xong hành trình chưa?" Lục Thủy hỏi.
"Ta nghe theo Lục thiếu gia." Mộ Tuyết khẽ mở miệng nói.
Lục Thủy nhất thời không nói gì. Hắn nhớ khi Mộ Tuyết ở Mộ gia là nghe sự sắp xếp của Mộ gia.
Lúc ở Lục gia là nghe cha mẹ hắn, gả cho hắn lại nghe hắn.
Nàng dường như sẽ không phản bác, vẫn cố gắng hết sức phối hợp, làm chuyện nàng nên làm.
"Đáng tiếc sau đó lại thành thùng thuốc súng." Trong lòng Lục Thủy thầm nghĩ.
Ngay từ lúc đầu Lục Thủy cảm thấy cưới lâu, phụ nữ đều sẽ biến thành thùng thuốc súng, sau đó mới phát hiện mẹ mình chư từng ra tay độc ác với cha mình.
Cả Lục gia cũng chỉ hắn và Mộ Tuyết thường phóng ra kỹ năng trên trời.
Khi hắn và Mộ Tuyết phóng ra kỹ năng trên trời, vậy thật sự là vị thần trong tay nắm nhật nguyệt, hái sao trời, trời đất xoay chuyển, lật ngược cửu thiên.
Có người nói ở khu vực của Lục gia khổ không thể nói hết.
Lục Thủy không nhớ lại chuyện cũ nữa, nhân tiện nói:
"Vậy ngày mốt lên đường."
"Được." Mộ Tuyết nhận lời luôn.
Sau đó, bọn họ không nói gì nữa, mà duy trì tốc độ thong thả lên núi.
Khi bọn họ đi tới bãi đất trống, thấy có ánh trăng chiếu xuống, hoặc nói ở đây dễ nhìn thấy ánh trăng nhất.
Lục Thủy ngẩng đầu nhìn, nói:
"Không quá tròn."
"Nhưng vẫn rất đẹp." Mộ Tuyết cũng nhìn ánh trăng, trên mặt của nàng thoáng tươi cười.
Đối với nàng, có thể cùng Lục Thủy ngắm nhìn vật đẹp, chính là một chuyện vui vẻ.
"Đẹp nữa cũng chỉ có một tác dụng." Giọng nói của Lục Thủy vọng vào trong tai của Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết tò mò nhìn về phía Lục Thủy, nói:
"Theo Lục thiếu gia thì nó có tác dụng gì?"
Lục Thủy cúi đầu nhìn Mộ Tuyết, bình tĩnh nói:
"Sao cũng được, ánh trăng cũng tốt, tất cả mọi thứ đẹp mắt trên thế gian này đều tồn tại để so sánh với Mộ tiểu thư."
Sau khi Lục Thủy vừa nói xong, chợt có một trận gió núi thổi qua.
Trận gió khẽ lay góc áo của Lục Thủy, thổi bay mái tóc của Mộ Tuyết.
Dưới ánh trăng chiếu xuống, Lục Thủy không biết mình ở trong mắt Mộ Tuyết thế nào, nhưng Mộ Tuyết ở trong mắt hắn quả thật đẹp hơn mọi thứ trên thế gian này.
Nàng là không thể thay thế, chưa từng thay đổi.
Nhưng hai người chỉ nhìn nhau trong thoáng chốc, Mộ Tuyết đã lập tức cúi đầu, trái tim đập thình thịch.
Nàng không nói gì.
Nàng cũng không biết mình nên nói gì, hoặc sợ hãi sẽ nói gì đó.
Nàng sợ câu nói tiếp theo của Lục Thủy sẽ lại chọc giận nàng.
Cho nên không nói lời nào là tốt nhất.
Về chuyện đánh Lục Thủy đã bị nàng ném đến ngoài chín tầng trời rồi.
Chờ tới ngày nào đó, nàng bị khinh bỉ mới có thể nhặt nó về.
May mắn là tối nay nàng không bị khinh bỉ.
—— ——
Sáng sớm hôm sau.
Lục Thủy tỉnh dậy rất sớm.
Hắn không ngủ đã rất nhiều ngày, cho nên ngày hôm qua đặc biệt đi ngủ mới phát hiện, tu luyện cũng phải kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơ, cảnh giới không phải nói đột phá là có thể đột phá được đâu.
Ôi, được rồi, không cần phải nói hắn cũng sẽ trực tiếp đột phá.
Sau khi Lục Thủy tỉnh lại liền ngồi đọc sách ở trong sân.
Hắn xem là sách luyện thể, đương nhiên, quyển sách đã dùng thủ thuật che mắt. Cái hắn thật sự xem là Thiên Địa Trận Văn.
Đối với hắn, tu luyện Vô Vi Pháp chính là đọc sách, hoặc vẽ Thiên Địa Trận Văn ở trong đầu.
Bây giờ hắn không dám trắng trợn lấy sách ra xem, cũng chỉ có thể giả vờ đọc sách, sau đó vẽ Thiên Địa Trận Văn trong đầu.
Bịch.
Khi Lục Thủy đang đọc sách, đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng ai đó ngã.
"Có người ở bên ngoài sao?" Lục Thủy cất sách và đi ra ngoài.
Chắc không có nguy hiểm gì.
Trừ hắn cùng với trẻ con vô tri ra, còn chưa có người nào dám làm loạn ở chỗ của Lục gia như vậy.
Lục Thủy bước nhanh ra ngoài, sau đó hắn thấy có người đang đào đất với tư thế đặc biệt tao nhã.
Là Mộ Tuyết.
"Mộ tiểu thư đang làm gì thế?" Lục Thủy thật sự không hiểu.
"Chỗ này thích hợp để trồng Hồng Linh Hoa, lúc này thích hợp để trồng đấy.
“Ta đã hỏi qua dì Lê Âm rồi." Mộ Tuyết nhìn thấy Lục Thủy liền đứng lên, nói.
Nàng thích loại hoa này, trồng ở đây, sau này cũng có thể chăm sóc cho nó được.
Chỗ này cách nơi ở không xa.
Về phần chỗ ở của nàng, đương nhiên là chỗ ở của Lục Thủy bây giờ.
Lục Thủy liếc nhìn tay của Mộ Tuyết, sau khi xác định nàng không bị thương, mới mở miệng nói:
"Mộ tiểu thư đúng là khéo tay."
"Lục thiếu gia nói quá lời." Trong lòng Mộ Tuyết thầm vui mừng, nói.
Dù sao Lục Thủy cũng đang khen nàng.
Lúc này Lục Thủy liếc nhìn chậu hoa vỡ bên cạnh, gật đầu nói:
"Quả thật là nói quá lời."
Mộ Tuyết: ". . ."
Lúc này Mộ Tuyết len lén nhặt lại ý định đánh Lục Thủy từ ngoài chín tầng mây về.
Lúc này, Đinh Lương đang cầm hoa chậu đi tới. Khi nàng nhìn thấy bên cạnh tiểu thư nhà mình có mảnh vỡ của chậu hoa thì giật mình. Sau đó nàng lại thấy thiếu gia Lục gia, càng bị dọa giật mình hơn.
Nàng vốn phải qua, lập tức lùi lại về trốn phía sau.
Sau khi xác định không phải bọn họ đang cãi nhau, nàng mới len lén đi về phía bên này.
Lục phu nhân đã đặc biệt căn dặn nàng. Chỉ cần Lục thiếu gia và tiểu thư nhà nàng ở cùng một chõ, không cho phép bất kỳ ai tùy tiện tới gần.
Lục Thủy nhìn thấy tiểu thị nữ này rút đi, hắn tất nhiên cũng không để ý.
Kỳ Khê mới từ bên kia, chỗ của tộc trưởng phu nhân qua, đặc biệt tới đưa bữa sáng do tộc trưởng phu nhân tự mình làm.
Chỉ là nàng vừa qua lại nhìn thấy thiếu gia đang nói chuyện với người ta. Nhìn lại mới nhận ra là Mộ tiểu thư. Kỳ Khê bị dọa cho giật mình, suýt nữa đã làm phiền đến bọn họ.
Khi nàng nhìn thấy bên cạnh Mộ tiểu thư có mảnh vỡ lại càng bị dọa cho giật mình hơn.
Chủ yếu là nàng lo lắng thiếu gia và Thiếu phu nhân lại có mâu thuẫn.
Sau khi xác định không phải đang tranh cãi, Kỳ Khê lại lặng lẽ lui trở lại.
Tộc trưởng phu nhân đã căn dặn.
Mộ Tuyết nhìn thấy Kỳ Khê lui về, nàng cũng không để tâm.
-----
Dịch: MB_Boss