Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 297: Khám Răng

Chương 297: Khám Răng


"Lục thiếu gia dậy sớm vậy?" Mộ Tuyết mở miệng hỏi.
Lục Thủy đi tới bên cạnh Mộ Tuyết. Hắn giúp nàng dọn dẹp những mảnh vỡ kia, nói:
"Ta là tu chân giả, không giống với Mộ tiểu thư."
Mộ Tuyết cảm thấy Lục Thủy đang nói mình là tu chân giả nên ít ngủ cũng không có việc gì. Nàng là người bình thường, đáng lẽ nên ngủ nhiều hơn.
Lúc này Lục Thủy lại nói:
"Thân là tu chân giả phải chăm chỉ tu luyện, mỗi ngày đều phải sáng sớm.
Mộ tiểu thư. . ."
Lục Thủy thấy Mộ Tuyết không tiếp lời.
Lúc này vô thanh thắng có thanh.
Mộ Tuyết: ". . ."
—— ——
Trấn Thu Vân.
Cẩu Tử đang ở chỗ nha sĩ chờ Đau Răng Tiên Nhân. Cẩu Ngạo Thiên đang ở ngoài trông cửa hàng.
Cẩu Ngạo Thiên trông cửa hàng là vì tiền khám răng.
Đúng, Đau Răng Tiên Nhân không có tiền khám nha sĩ, cuối cùng Cẩu Tử bắt được Cẩu Ngạo Thiên, lại bắt trông cửa hàng mấy ngày.
Bất kỳ con chó nào tốt một chút đều phải đi qua trông mấy ngày.
Cẩu Ngạo Thiên là thường qua nhất.
Đúng là đặc biệt phiền muộn.
Hắn đường đường là Cẩu Ngạo Thiên, sau khi gặp phải hai người kia lại không có một ngày nào sống tốt.
Thật may là hôm nay phải ra ngoài một chuyến, tạm thời có thể ung dung tự tại một ngày.
"Bác sĩ, răng ta có hi vọng chữa được không?" Đau Răng Tiên Nhân nằm ở trên ghế, hỏi.
Trước đó, bác sĩ nói không đủ thiết bị, phải có thiết bị tới, mới có thể xác định được, hôm nay chính là ngày sử dụng thiết bị.
"Đang kiểm tra, đừng sốt ruột." Một bác sĩ nữ đeo khẩu trang đang kiểm tra răng cho Bất Diệt Tiên.
Bởi vì bác sĩ là nữ, cho nên bọn họ mới có thể dùng chó mèo tới gán nợ.
Lúc này, Đau Răng Tiên Nhân tất nhiên không nói thêm gì nữa.
Hắn có hơi khẩn trương, để chữa răng, hắn đã bận rộn hơn cửa đời đấy.
Nếu bác sĩ này cũng không được, vậy hắn cũng chỉ có thể làm phiền tiểu huynh đệ hộ lớn thôi.
Cẩu Tử đang gặm đùi gà ở bên cạnh. Hắn cũng muốn xem thử Đau Răng Tiên Nhân có thể chữa răng được không.
Hắn vẫn luôn liên hệ với bác sĩ thú y mà hắn quen, đáng tiếc mãi vẫn không thấy người ta nhắn tin lại, có lẽ đã chết rồi.
Đã nhiều năm như vậy rồi mà.
Nhưng thân là chó nhà, thân là Cẩu Tôn Tử của Cẩu gia, hắn sẽ không nhục danh hiệu của Cẩu gia.
Sau một lát, bắc sĩ kia thu tay lại.
"Có thể, dậy đi."
Nàng tháo khẩu trang xuống, sau đó bắt đầu ghi chép.
Đây là một người phụ nữ trưởng thành, nhìn không quá xinh đẹp nhưng trông rất thoải mái.
Đau Răng Tiên Nhân và Cẩu Tử nhìn bác sĩ nữa, dường như đang chờ đáp án.
Sau khi ghi chép xong, Nhàn Cẩm mới nhìn Đau Răng Tiên Nhân nói:
"Nói thế nào đây? Tuy tu vi của ngươi chỉ đạt tới tứ giai, nhưng hàm răng của ngươi lại đạt tới tình trạng ngũ giai.
“Điều này rất hiếm thấy. Độ khó với ta đã tăng lên rất nhiều.”
“Hơn nữa lần trước ta đã nói, cơ thể ngươi có hơi kỳ lạ, không thể nhổ răng được."
Đau Răng Tiên Nhân gật đầu, hỏi:
"Vậy có chữa được không?"
"Ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tố. Quá trình này cần tốn rất nhiều thời gian đấy." Nhàn Cẩm nói. Nàng lo lắng vị Đau Răng Tiên Nhân này quá mức sốt ruột.
Lần đầu tiên nghe được tên này, nàng vẫn rất bất ngờ. Người tuổi trẻ bây giờ đều lấy đạo hiệu gì vậy?
Vừa nói ra những lời này, Nhàn Cẩm còn tưởng đối phương sẽ mất mát, nhưng điều làm cho nàng bất ngờ là Đau Răng Tiên Nhân lại lộ vẻ mừng rỡ:
"Có thể trị được sao?"
Nhàn Cẩm không hiểu ý của đối phương, nhưng vẫn gật đầu:
"Có thể, nhưng cần tốn rất nhiều thời gian."
"Không sao, ta chờ nổi, bao nhiêu năm cũng có thể chờ được." Đau Răng Tiên Nhân có chút kích động nói.
Đã nhiều năm như vậy, hắn cuối cùng cũng có cơ hội chữa được bệnh đau răng.
"Nhưng chúng ta phải nói trước." Nhàn Cẩm thật sự không thể nào hiểu được sự hưng phấn của đối phương, sau đó tiếp tục nói:
"Các ngươi không có tiền trị liệu, cho nên có vài nguyên liệu đắt tiền sẽ do các ngươi tự tìm."
"Không thành vấn đề." Đau Răng Tiên Nhân vui vẻ đồng ý.
Sau đó, Đau Răng Tiên Nhân nhận được một tờ giấy, trên đó viết một vài nguyên liệu đắt tiền.
Sau khi rời khỏi phòng khám nha khoa, Đau Răng Tiên Nhân lại bắt đầu nghiên cứu các loại nguyên liệu.
Nhàn Cẩm nhìn theo đám người Đau Răng Tiên Nhân rời đi. Thật ra nàng cũng không hiểu nổi một người một chó này ở đâu ra.
Người còn đỡ một chút, chó cũng có hơi kiêu ngạo.
Nhưng bọn họ đối phó với chó, mèo lại đặc biệt lợi hại.
Muốn bắt con chó hoặc mèo nào, cứ nói với bọn họ là được.
Nhưng nàng cũng không lo lắng sẽ gặp chuyện không may. Người của Lục gia đồng ý để những người này ở lại trấn Thu Vân, vậy có nghĩa là không phải vấn đề lớn.
Ví dụ như… nàng.
. . .
"Tiểu huynh đệ đại hộ có thể hiểu chữ trên này không?" Đau Răng Tiên Nhân hỏi.
"Chỉ là chữ viết thôi, bản đại gia căn bản không để vào mắt." Cẩu Tử cuối cùng cũng gặm xong cái đùi gà.
Đau Răng Tiên Nhân có hơi đau đầu. Ở đây có rất nhiều chữ không phải thường dùng, hắn còn chưa học được.
Ví dụ như Cát Lê, Ngư Dược Duyên, Hoa Mãn Nhu, Hạt Hi Hiêm.
Đây đều là những thứ gì vậy?
Quả nhiên còn là làm ruộng, nấu cơm còn dễ hơn.
"Xem ra, lát nữa phải tìm tiểu huynh đệ Chân Võ vậy." Đau Răng Tiên Nhân nói.
Sau khi Đau Răng Tiên Nhân liên lạc với Chân Võ, Chân Võ liền đi thẳng tới trấn Thu Vân.
Hắn mang đến một lọ mưa máu, là dành cho Cẩu Tử.
Đây là một phần nhỏ do Hứa Phương thu thập được.
Thiếu gia hắn dùng nó để làm thí nghiệm, đối tượng thực nghiệm tất nhiên là Cẩu Tử.
"Cho ngươi, uống hết." Sau khi tìm được đám người Đau Răng Tiên Nhân, Chân Võ lại đưa cái lọ cho Cẩu Tử.
Cẩu Tử xem thường:
"Ngươi xem bản đại gia là ai chứ? Ngươi bảo đại gia ta uống. . ."
"Thiếu gia bảo ngươi uống." Chân Võ lạnh lùng nói thêm một câu.
Cẩu Tử dừng lại, không nói hai lời liền nhận lấy mưa máu, sau đó mở nút lọ ra và uống một ngụm.
"Cẩu gia vẫn có gì căn dặn nữa không? Ta là tôn tử, tuyệt đối không nói một chữ không." Cẩu Tử ném cái lọ không sang bên, nói rất hào hùng.
Chân Võ: ". . ."
"Thiếu gia hỏi có cảm giác gì?" Chuyện thiếu gia phân phó, Chân Võ vẫn phải làm cho xong.
Cẩu Tử thử cảm giác một chút, sau đó vẻ mặt mừng rỡ:
"Ta cảm giác lực lượng khôi phục lại một ít, quả nhiên là Cẩu gia yêu ta."
Sau khi biết rõ đại khái, Chân Võ lại phân tích đơn thuốc giúp cho Đau Răng Tiên Nhân.
Tuy hắn muốn hỗ trợ mua đồ ăn, nhưng Đau Răng Tiên Nhân từ chối.
Chân Võ cũng không để ý. Dù sao bọn họ có thời gian lăn qua lăn lại.
Sau đó Chân Võ lại đánh dấu vị trí nguyên liệu linh dược, để bọn họ tiện đi hái miễn phí.
Chờ sau khi làm xong, Chân Võ mới đứng dậy từ biệt, hắn còn phải về báo cáo tình hình.
Sau khi Chân Võ rời đi, Đau Răng Tiên Nhân lại nói với Cẩu Tử:
"Tiểu huynh đệ hộ lớn có ý kiến gì không?"
Bọn họ cơ bản không biết đường, đây là chuyện rất phiền phức.
"Đại Cẩu Tử dường như luôn đi theo loài người ra ngoài, chắc hẳn đã đi tới một vài nơi có linh dược, chúng ta cứ lén đi theo là được." Cẩu Tử nằm sấp xuống, nói.
Lực lượng của nó đang hồi phục, lúc này không muốn động đậy.
Đau Răng Tiên Nhân gật đầu:
"Tiểu huynh đệ đại hộ nói rất phải."
-----
Dịch: MB_Boss


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất