Chương 304: Bụng Ta Có Tiểu Yêu Quái
Đối mặt với lửa giận của Lục Thủy, Mộ Trạch không hề để ý:
"Lục đại thiếu gia ngươi lợi hại, rất nhiều người tu chân giới đều biết.
Nhưng nơi này là Mộ gia, Lục thiếu gia ngươi nói không tính.
Ngươi muốn ở lại làm khách thì đứng ngoài quan sát, không muốn lại dẫn theo Mộ Tuyết của ngươi trở lại nơi Lục thiếu gia có thể tùy ý kiêu ngạo."
Lục Thủy nhìn Mộ Trạch, lực lượng toàn thân đang không ngừng tăng lên, lại tăng lên.
Chân Võ thấy vậy cảm giác hơi kỳ lạ, thiếu gia thoạt nhìn rất kích động, nhưng hoàn toàn không phù hợp với tác phong bên ngoài, thiếu gia muốn ra tay chắc hẳn đã sớm ra tay rồi.
Vì sao lực lượng vẫn luôn tăng lên?
Nghĩ tới đây, Chân Võ chợt hiểu ra.
Hắn thả kiếm trong tay ra, đi tới bên cạnh Lục Thủy khuyên một câu:
"Thiếu gia không nên vọng động. Tộc trưởng đã đặc biệt thông báo, nếu thiếu gia lại làm loạn sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng."
"Ngươi đang dạy ta nên làm việc thế nào à?" Lục Thủy quay đầu lại, nhìn về phía Chân Võ, vẻ mặt vẫn còn tức giận.
"Không dám." Chân Võ lập tức cúi đầu lui về phía sau.
Lúc này trong lòng Lục Thủy thầm khen ngợi Chân Võ nhanh trí, vừa rồi trực tiếp bị chọc giận, hại hắn suýt nữa ra tay, dẫn đến không bỏ xuống được mặt mũi.
Chỉ có thể để cho Chân Võ, Chân Linh phát hiện, sau đó ngăn cản hắn.
Chân Võ chỉ cảm thấy lực lượng của thiếu gia vẫn tăng lên, dường như đang nói ngăn cản ta, mau tới ngăn cản ta.
May là mình hiểu không sai.
Chân Linh đứng bên cạnh lại bối rối.
Mộ Tuyết vẫn đang thất thần, nàng không hiểu đời trước đã vậy, sao đời này vẫn vậy, hơn nữa còn sớm như vậy.
Nàng và Lục Thủy sai chỗ nào sao?
Hay có chỗ nào xảy ra vấn đề?
Chanàng có chuyện gì muốn lừa nàng à?
Nàng không biết.
Lúc này Lục Thủy thu lực lượng lại, hắn nhìn Mộ Trạch không nói gì.
Mộ Trạch có hơi bất ngờ, nhưng chỉ lạnh lùng nói một câu:
"Lục thiếu gia cứ tự tiện."
Sau đó, Mộ Trạch liền rời đi.
Khi hắn đi ra khỏi đại sảnh, hắn mới nặng nề thở dài, lấy điện thoại bấm vào một số và gọi đi.
Đó là số điện thoại của Tộc trưởng Lục gia.
...
Lục Thủy nhìn Mộ Trạch rời đi, hắn vẫn không hiểu vì sao cha của Mộ Tuyết làm như thế, đầu tiên làm vậy chính là trực tiếp đắc tội với Lục gia.
Mộ gia thật sự chịu nổi sao?
Đời trước bởi vì hắn ra tay, Lục gia không nói gì, còn giúp Mộ gia khôi phục.
Nhưng lần này không ra tay, Lục gia sẽ để mặc cho Mộ Trạch xem thường mặt mũi của Lục gia sao?
Nhưng Lục Thủy vẫn rất bội phục cha vợ này của mình. Đời trước ép hắn trực tiếp ra tay, lần này suýt nữa lại làm hắn ra tay.
Vừa già lại nham hiểm.
Mỗi lần đều lấy Mộ Tuyết ra chọc giận hắn.
Đúng vậy, Lục Thủy nghĩ đời trước bởi vì mình biết ít, lại còn trẻ, cảm thấy đối phương chỉ đang khinh thường hắn và Mộ Tuyết.
Nhưng hiện tại xem ra, đối phương là đang cố ý chọc giận mình.
Chính là làm hắn ra tay, cuối cùng dẫn theo Mộ Tuyết rời đi trong cảm giác không vui.
"Nhưng thời gian chênh lệch mấy chục năm, là bởi vì ta và Mộ Tuyết sống lại sao?
Bởi vì chúng ta làm vài việc đã khiến chuyện này xảy ra sớm hơn?" Trong lòng Lục Thủy có chút nghi ngờ.
Về phần là chuyện gì, Lục Thủy không biết.
Về phần lần này không ra tay lại có rất nhiều nguyên nhân.
Một là hắn còn chưa có cưới Mộ Tuyết, ầm ĩ ra sẽ ảnh hưởng tới đám cưới.
Hai là hắn muốn tránh chuyện này, để Mộ Tuyết tiến vào trong tế tổ.
Ba là hắn muốn điều tra rõ ràng xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, chuyện này có khả năng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến Mộ Tuyết, không điều tra rõ ràng thì hắn không an lòng.
Bốn là bây giờ hắn không có thực lực san bằng Mộ gia.
Năm không cần nói nữa.
"Đã làm cho Lục thiếu gia chê cườ rồi." Mộ Tuyết khẽ cúi đầu trước Lục Thủy thể hiện sự áy náy.
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết bên cạnh, thấy viền mắt nàng đỏ hoe.
Đúng là rất khó chịu, phụ thân của mình lại nói mình như vậy.
Nếu là hắn hắn cũng thấy uất ức.
Sau đó Lục Thủy lấy ra chiếc khăn tay mà Mộ Tuyết đưa cho hắn ngày hôm trước, sau đó cầm khăn tay khăn đưa cho Mộ Tuyết nói:
"Mộ tiểu thư nhìn thấy ta cười sao?"
Mộ Tuyết nhận lấy khăn tay, nàng tất nhiên nhận được đây là chiếc khăng tay mà nàng đưa cho Lục Thủy, không ngờ Lục Thủy còn mang theo.
Nhưng nghe được câu hỏi của Lục Thủy, Mộ Tuyết vẫn hơi sững sờ. Đây là chuyện gì với chuyện gì vậy?
"Vậy Lục thiếu gia có cười không?" Mộ Tuyết cầm khăn tay hỏi.
Lục Thủy không trả lời vấn đề này mà chỉ nói:
"Ta thích nhìn Mộ tiểu thư cười hơn. Điều này còn quan trọng hơn chuyện ta cười hay không."
Mộ Tuyết cúi đầu không nói chuyện.
Gả cho Lục Thủy là chuyện may mắn nhất trong cả đời nàng.
...
Tại chỗ ở của Mộ Tuyết.
"Tỷ tỷ, tỷ xem, đây là đồ ăn vặt ta giấu cho tỷ suốt những ngày qua đấy, ăn rất ngon." Nhã Lâm cầm một đống đồ ăn vặt để lên bàn.
Vẻ mặt nàng vui mừng nhìn Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết nhìn Nhã Lâm và khẽ cười.
"Ta cũng mang một ít đồ ăn cho Nhã Lâm. Nhã Lâm có muốn ăn không?" Mộ Tuyết khẽ nói.
Nhã Lâm nhìn tỷ tỷ của mình, chớp chớp mắt, nói:
"Có được không?"
Mộ Tuyết gật đầu:
"Có thể."
"Vậy ăn một chút thôi. Mẹ nói trẻ con ăn đồ ăn vặt nhiều sẽ bị tiêu chảy đấy." Nhã Lâm cúi đầu nhìn cái bụng nhỏ của mình và nói.
Mộ Tuyết nhìn sang Đinh Lương bên cạnh. Đinh Lương ngay lập tức lấy Điều Hòa Huyết Đề ra.
Nàng ăn Điều Hòa Huyết Đề xong, đã bị dọa gần chết.
"Nho màu đỏ à?" Nhã Lâm vô cùng kinh ngạc nhìn Điều Hòa Huyết Đề.
Mộ Tuyết cầm một quả đưa tới bên miệng của Nhã Lâm bên miệng, Nhã Lâm tất nhiên cắn một cái và nuốt vào.
Nhã Lâm vừa ăn, trên mặt lại lộ vẻ đau đớn.
Sau đó nàng ngồi xổm xuống, cuối cùng lăn lộn trên mặt đất, vẻ mặt sợ hãi nói:
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, bụng, trong bụng có tiểu yêu quái, bọn nó đang đá bụng ta.
Ái chà, chúng đang chạy loạn.
Tỷ tỷ, ta, ta có phải sắp chết không?"
Mộ Tuyết nhìn thây vậy, có chút buồn cười, Nhã Lâm quả nhiên rất đáng yêu.
Lục Thủy đứng ở cạnh cửa, nhìn thấy Mộ Tuyết chơi với cô bé rất vui vẻ, hắn quay về chỗ ở của mình.
Ở đó cách chỗ của Mộ Tuyết không xa.
Thân là thiếu gia Lục gia, Mộ gia không dám chậm trễ trong chuyện này.
Lục Thủy cảm thấy mình cần phải điều tra về tình hình của Mộ gia trong thời gian gần đây.
-----
Dịch: MB_Boss