Chương 309: Mộ Tuyết Ra Ngoài
Cuối cùng Đường Y ngồi ở bên giường, nói:
“Không biết, chắc là đã thay đổi rồi.”
“Không rõ ngươi đang nói cái gì, nghỉ ngơi đi.” Nói xong, Mộ Trạch cũng không để ý đến Đường Y nữa.
Đường Y há to miệng, cuối cùng không nói được gì.
Do dự một chút, Đường Y đứng dậy rời khỏi phòng.
Mộ Trạch nhìn Đường Y đi ra, nhưng hắn cũng không nói gì.
Bất kể là ai, đều khó có thể thay đổi được ý nghĩ của hắn.
...
Sáng sớm hôm sau.
Mộ Tuyết vừa mới đứng lên, còn chưa kịp đi tìm Lục Thủy thì Đường di đã đến.
Cùng nhau tới còn có Nhã Lâm.
Lúc này Nhã Lâm còn đang dụi dụi mắt, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ.
“Đường di.” Mộ Tuyết nhỏ giọng chào.
“Tỷ tỷ, buổi sáng tốt lành.” Nhã Lâm dụi dụi mắt, lên tiếng chào hỏi Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết đưa tay sờ sờ đầu Nhã Lâm, nàng cảm thấy Nhã Lâm rất đáng yêu.
“Ngươi muốn ra ngoài sao?” Đường di nhìn Mộ Tuyết, hỏi.
Mộ Tuyết lắc đầu, không nói gì.
Đường di nhìn nàng. do dự một chút rồi nói:
“Có muốn ra ngoài giải sầu không? Đi đến Đạm Nguyệt Hồ được xưng là cảnh Tiên nhìn thử xem, thời gian hai ba ngày là được.”
Không đợi Mộ Tuyết trả lời, Đường di lại nói:
“Là Nhã Lâm và Nhã Nguyệt muốn đi, Nhã Lâm lại muốn ngươi đi cùng. Cho nên...”
Cho nên mới gọi ta cùng đi sao? Mộ Tuyết hơi ngoài ý muốn.
Trong lúc nhất thời Mộ Tuyết không biết nên nói gì.
Nhìn thấy Mộ Tuyết không nói lời nào, Đường di lập tức lên tiếng:
“À, Lục thiếu gia đang ở Mộ gia, cũng có thể gọi Lục thiếu gia đi cùng.”
Mộ Tuyết lắc đầu:
“Không cần, chắc chắn Lục thiếu gia sẽ không đi.”
Lấy hiểu biết của nàng đối với Lục Thủy, loại chuyện như này, chắc chắn Lục Thủy sẽ không đi.
Ví dụ như xe lửa khi đó.
Đường di nghe Mộ Tuyết nói vậy thì hơi sửng sốt, sau đó cười gượng ép:
“Đúng là hơi nhàm chán! Nếu ngươi không muốn đi...”
“Không, ta đi.” Mộ Tuyết lập tức nói.
“Quá tốt, tỷ tỷ cũng đi.” Lúc này Nhã Lâm vội reo lên.
Đường di hơi bất ngờ, sau đó nói:
“Thế Lục thiếu gia không đi sao?”
“Lát nữa ta sẽ nói chuyện với Lục thiếu gia, xem thử hắn có tính toán gì.” Mộ Tuyết nói khẽ.
Sau đó Đường di rời đi chuẩn bị, dự định buổi chiều xuất phát.
Bởi vì tế tổ sắp đến, cho nên nếu kéo dài sẽ không tốt.
Nhã Lâm thì ở lại, nàng muốn đến hậu viện chơi đùa với tiểu yêu quái.
Lúc chơi còn còn muốn ăn một quả Điều Hòa Huyết Đề.
Cái bụng cũng phải có tiểu yêu quái.
—— ——
“Buổi chiều Mộ tiểu thư muốn ra ngoài?” Nghe Mộ Tuyết nói xong, Lục Thủy hơi sửng sốt, sau đó lập tức mừng rỡ.
Trời cũng giúp ta.
“Lục thiếu gia muốn đi cùng không?” Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, hỏi.
Mặc dù biết khả năng Lục Thủy không đi sẽ rất cao, nhưng nàng vẫn muốn hỏi lại một chút.
Nếu như có thể đi, tất nhiên nàng rất vui vẻ.
“Thôi, ta ở Mộ gia chờ Mộ tiểu thư trở về là được.” Lục Thủy từ chối.
Chỉ cần hôm nay Mộ Tuyết ra ngoài, buổi tối hắn có thể hành động, sau đó tìm tới nguyên nhân đại khái.
Tiếp đến nghĩ cách giải quyết.
Có lẽ chờ khi Mộ Tuyết trở về, hắn đã xử lý xong vấn đề.
Hoàn mỹ.
“Vậy chờ ta trở về, lại dẫn Lục thiếu gia dạo chơi quanh Mộ gia?” Mộ Tuyết nói.
Lục Thủy gật đầu, sau đó nói:
“Nếu được, Mộ tiểu thư có thể bắt hai con cá trong hồ về. Nghe nói mùi vị cá ở Đạm Nguyệt Hồ không tồi.”
Mộ Tuyết: “...”
Không biết vì sao, nàng rất muốn đánh Lục Thủy.
Tiếp đó Mộ Tuyết liền rời khỏi sân nhỏ của Lục Thủy, lần này nàng tới chủ yếu là để cáo biệt.
Ra ngoài mà không nói với Lục Thủy, trong lòng sẽ không yên.
Sau đó nàng đã có thể yên tâm ra ngoài, lúc trở về cũng vừa lúc tế tổ.
Lại tiếp sau nữa, chắc là sẽ về Lục gia.
Chờ Chưởng môn Thiên Nữ tra được một số thứ hữu dụng, nàng sẽ trở về giải quyết.
—— ——
Độ Thiên lĩnh.
“Tiểu huynh đệ Đại Hộ biết thứ xuất hiện tối hôm qua là gì không?” Đau Răng Tiên Nhân vừa thu thập linh dược vừa hỏi.
Dưới người Cẩu Tử là một con sói hoang, đây là tọa kỵ nó chộp được sau khi tới nơi này.
Không thể trông cậy vào việc một con chó như nó đi đường nhanh như thế nào, cho nên chỉ có thể bắt tọa kỵ.
“Chắc là Thiên Tỉnh, thứ này rất ít gặp. Thân là một con chó có thể gặp qua một hai lần đã rất hiếm thấy.” Cẩu Tử trả lời.
“Rất nguy hiểm sao?” Đau Răng Tiên Nhân cuối cùng đã an toàn lấy được một gốc linh dược.
Cũng không phải hắn cần linh dược, mà là Chân Võ nói cho hắn biết, chỉ cần là linh dược thì có thể bán lấy tiền, bán lấy tiền xong tất nhiên có thể mua được linh dược hắn cần.
Cho nên chỉ cần là linh dược thì hắn đều không buông tha.
Phương pháp thu thập cũng là Chân Võ cho.
Đau Răng Tiên Nhân rất cảm ơn tiểu huynh đệ Chân Võ đã trợ giúp.
“Dù sao Cẩu đại gia ta sẽ không có việc gì, nhưng rất nhiều tu chân giả còn không bằng cả một con chó, thế thì không có cách nào rồi.” Cẩu Tử mở miệng nói.
Đau Răng Tiên Nhân gật gật đầu. Tiểu huynh đệ Đại Hộ đã nói thế, như vậy chắc chắn rất nguy hiểm.
Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, đập vào mắt là một dòng sông giữa núi rừng.
Độ Thiên lĩnh cũng không nhỏ, thế núi hung hiểm, chướng khí mù mịt, muốn tìm người ở đây cũng không phải là chuyện dễ dàng.
“Hi vọng người mà tiểu huynh đệ Chân Võ nói không cách quá xa.”
Đối với loại chuyện nhỏ như bảo vệ người này, hắn sẽ không từ chối.
Nếu như cho hắn một đám đồng ruộng, hắn sẽ có thể làm ruộng cho Lục Thủy.
“Tiểu huynh đệ Đại Hộ biết vị trí của tiểu huynh đệ Ngạo Thiên không?” Đau Răng Tiên Nhân hỏi Cẩu Tử.
“Ngươi cho rằng Cẩu đại gia ta là con chó sao? Ta là Ma Binh, nếu theo cách nói hiện giờ thì là Ma Binh thứ nhất từ Viễn Cổ.” Cẩu Tử lườm Đau Răng Tiên Nhân rồi nói.
Tất nhiên Đau Răng Tiên Nhân không thèm để ý, chắc hẳn tiểu huynh đệ Đại Hộ có thể tìm tới.
Cho nên sẽ không có vấn đề gì lớn.
—— ——
Lúc này An Ngữ mang theo Cẩu Ngạo Thiên đi ở trên đường núi, ba tỷ muội Hoa Quý cảnh giác nhìn bốn phía.
Các nàng đến để bắt Linh thú, nghe nói xuất hiện loại sản phẩm mới, nên định mang về bồi dưỡng một chút.
Đương nhiên, các nàng phụ trách việc tìm kiếm. Nếu như việc bắt quá khó khăn, sẽ liên hệ người của Vườn Linh thú.
Thạch Đầu Nhân cũng bị dẫn theo.
Hắn nhìn bốn phía, nói:
“Nơi này có một số Linh thú, nhưng đẳng cấp đều không cao.”
An Ngữ gật đầu:
"Đúng vậy, nếu như đẳng cấp cao đã không tới lượt chúng ta tới.
Nhưng mà, tiền bối có biết gì về tấm màn đen xuất hiện trên bầu trời tối hôm qua không?"
“Không rõ lắm! Nội dung công việc có liên quan đến những thứ này sao?” Nếu như có, Thạch Đầu Nhân cảm thấy hắn phải đi học tập một chút.
-----
Dịch: MB_Boss