Chương 327: Con Ta Lật Trời Rồi?
Sau đó Mộ Khương lại đi tới trước tổ địa, tổ địa cũng bị hao tổn nghiêm trọng.
Cũng may đá khởi nguồn không bị sao.
Mộ Khương hít sâu một hơi, dự định đánh thức trưởng bối bên dưới.
Chỉ là nàng chưa kịp có động tác, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện trận pháp lớn.
Mộ Khương có hơi bất ngờ, vừa nhìn đã biết là truyền tống trận, hơn nữa còn là truyền tống trận mà nàng quen thuộc.
Mộ Khương thầm vui mừng, chỉ cần có người trở về là tốt rồi.
Rất nhanh, Mộ Uyên và một loạt các thành viên của Mộ gia đều xuất hiện ở trên đống đổ nát của Mộ gia.
Bất kể là thế hệ trẻ tuổi, hay là thế hệ trước đều ở đó.
Vừa trở lại, Mộ Uyên đã nhìn thấy đống đổ nát của Mộ gia.
Mặc dù có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng trong nhất thời hắn vẫn có chút hoảng hốt.
Hắn dùng tốc độ rất nhanh để bình tĩnh trở lại, lập tức căn dặn người bên cạnh:
"Đi chỉnh đốn lại tất cả mọi người, thuận tiện thành lập nơi ở tạm thời."
"Vâng, Tộc trưởng." Những người nhận được mệnh lệnh này lại bắt đầu xử lý đống đổ nát.
Lúc này, Mộ Khương cũng đi qua.
"Đại ca, ngươi không có việc gì chứ?"
"Ừ, phần lớn mọi người đều không sao, lão tam tạm thời vẫn chưa về." sau Mộ Uyên nói sơ qua mọi chuyện bọn họ gặp phải ở bên kia.
Mộ Khương nghe vậy, cảm thấy có chút may mắn, Mộ gia trở thành đống đổ nát, ngược lại các thành viên không tổn thất gì, đây là may mắn trong bất hạnh.
Nhưng bây giờ bọn họ phải đối mặt với một vấn đề cực lớn.
"Có cần thông báo cho Lục gia không?" Mộ Khương hỏi vấn đề lớn này.
Đúng vậy, Lục Thủy gặp chuyện không may, bất kể có nguy hiểm tính mạng hay không, bây giờ chính là gặp chuyện không may.
Nếu cuối cùng Lục Thủy không sao, không thông báo với Lục gia cũng không có vấn đề gì lớn.
Nhưng nếu chẳng may gặp chuyện không may, vậy Mộ gia tuyệt đối sẽ không thoát khỏi liên quan.
"Ta sẽ nhanh chóng gọi điện thoại cho Lục tộc trưởng." Mộ Uyên mở miệng nói.
Vấn đề này, hắn không có cách nào trốn tránh được.
Nhưng trước khi gọi điện thoại, hắn phải xác nhận lại cả quá trình.
Hắn sẽ không thêm mắm thêm muối, nhưng sẽ tìm được cách nói thích hợp nhất.
Ít nhất phải giảm tổn thất cho Mộ gia xuống mức độ thấp nhất.
Đương nhiên, tất cả đều phải thành lập ở trên cơ sở Lục Thủy không có chuyện gì.
...
Trên bàn cơm Lục gia.
Sắc mặt Đông Phương Dạ Minh và đạo lữ Mộc Cận của hắn tái nhợt, nằm úp sấp trên bàn.
Hai người dường như đã mất đi sức sống.
Người biết thì hiểu đây là tiệc tối, người không rõ còn tưởng đây là Hồng Môn Yến.
Cuộc sống của vợ chồng Đông Phương Dạ Minh lại giống như trước kia.
Bởi vì Đông Phương Trà Trà vượt thiên kiếp xong, phải củng cố tu vi, cho nên vẫn đang bế quan.
Thân là cha mẹ của Đông Phương Trà Trà, Đông Phương Dạ Minh và Mộc Cận tất nhiên có chút không nỡ, cho nên vẫn chờ đến bây giờ.
Thật ra bọn họ hối hận, nhưng suy nghĩ một chút cũng đã đợi hai ngày, lại bỏ qua như vậy thì bọn họ không cam lòng.
Sau đó bọn họ lại hối hận.
Lục Cổ nhìn Đông Phương Dạ Minh nằm rạp trên bàn, lại lắc đầu thở dài:
"Ăn bữa cơm cũng ăn thành như vậy, xem ra Đông Phương huynh không muốn ăn uống rồi."
Đông Phương Lê m ở bên cạnh cười, gật đầu.
Ca ca và chị dâu của nàng đúng là không phúc khí.
Khi Lục Cổ định ăn, hắn đột nhiên cảm giác điện thoại di động của mình rung lên.
Hắn lấy ra xem mới biết là Mộ Uyên, tộc trưởng của Mộ gia gọi tới.
"Muộn thế này lại gọi tới, xem ra không phải là chuyện gì tốt." Lục Cổ nhìn điện thoại di động, bình tĩnh nói.
"Chắc con trai lại gây chuyện." Đông Phương Lê Âm ngồi bên cạnh Lục Cổ, tất nhiên cũng nhìn thấy.
Nàng vẫn không yên lòng về con trai của bọn họ.
Lục Cổ gật đầu, sau đó đặt đôi đũa trong tay xuống. Tốt nhất là chuyện lớn một chút, nhưng đương nhiên cũng không thể quá mức lớn được.
Nếu vậy sẽ làm vợ chồng bọn họ tức giận, ăn không ngon mất.
Lục Cổ nhanh chóng nghe máy.
Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói tương đối nghiêm túc:
"Lục huynh, xảy ra một chuyện lớn, lệnh lang mất tích rồi."
Lục Cổ nghe được câu này liền sửng sốt.
Chuyện này có thể lớn, có thể nhỏ.
"Mộ huynh có thể nói cụ thể hơn không?" Lục Cổ không vội, cũng không có gì bối rối.
Con của hắn mất tích là chuyện thường xảy ra.
Mộ Uyên nhanh chóng nói đại khái mọi chuyện cho Lục Cổ nghe. Lần này chỉ đơn giản nói tới Thiên Tỉnh, cùng với Lục Thủy chạm vào quả cầu ánh sáng, sau đó một đám người tiến vào Độ Thiên Lĩnh.
Tiếp đó, Mộ Uyên báo cho biết, Mộ Trạch tạm thời ở lại Độ Thiên Lĩnh, tìm kiếm Lục Thủy.
Sau khi Lục Cổ nghe xong lại không biểu hiện cảm xúc gì, chỉ gật đầu nói:
"Đã tăng thêm phiền toái cho Mộ huynh rồi. Những chuyện khác tạm thời cứ hoãn lại một thời gian, chờ tìm được con trai của ta lại bàn tiếp chứ?"
"Được." Mộ Uyên làm gì dám từ chối.
Sau đó, Lục Cổ cúp máy.
Đông Phương Lê Âm ở bên cạnh nghe vậy, lo lắng nói:
"Xảy ra chuyện lớn à?"
Lục Cổ thở dài nói:
"Con trai nàng cảm thấy kiến trúc của Mộ gia quá cũ, dự định giúp bọn họ xây lại."
Đông Phương Lê Âm: "..."
"Ta cho rằng tiểu tử kia không lật trời được, bây giờ nghĩ lại, ta đã đánh giá nó quá thấp rồi."Lục Cổ thở dài.
"Con trai của chàng rất giống chàng." Đông Phương Lê Âm cũng thở dài.
"Khi ta còn bé có phá của như nó sao?" Lục Cổ không muốn nhiều lời, cũng không còn muốn ăn cơm nữa.
"Nhưng thằng nhóc kia biến mất ở Độ Thiên Lĩnh, đây cũng không phải là chuyện tốt." Lục Cổ nói.
"Độ Thiên Lĩnh sao vậy?" Đông Phương Lê Âm tò mò nói.
Nàng không bước ra khỏi cửa lớn, rất nhiều chuyện đều không quan tâm.
"Nó có liên quan tới Thiên Tỉnh trong truyền thuyết. An Dật đã đặc biệt xin nghỉ để qua đó một chuyến, dường như con gái hắn gặp phải nguy hiểm trong đó.
Hắn chắc hẳn còn chưa tiến vào trong. Bảo hắn bớt thời gian cũng dẫn luôn thằng nhóc kia về." Lục Cổ nói.
Về phần Mộ gia đi ra trước, Lục Cổ không nói gì thêm.
Có thể để một trong ba nhân vật quan trọng của Mộ gia ở lại, đã đủ thành ý rồi.
Làm người phải tự hiểu lấy mình.
Đương nhiên, kẻ dám có ác ý, đối phó với con của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay.
Về phần con của hắn có thể gặp chuyện không may hay không, chỉ có thể nói độc đinh của Lục gia không dễ nguy hiểm tính mạng như vậy.
Trong lòng Ảnh Tử lại khó nói.
Bên An Dật hắn cũng cho pháp bảo, mới có thể an toàn bước vào.
Nhưng thời gian dài hay ngắn thì khó nói được.
"Chuyện của Mộ gia, không cần nói với ba vị Trưởng lão một tiếng sao?" Đông Phương Lê Âm hỏi.
Mộ gia bị con của bọn họ phá hủy trong chốc lát, cơ bản không thể không bồi thường.
Nhưng bồi thường Mộ gia lại không thể là chuyện đơn giản. Lục gia chính là nhà lớn nghiệp lớn, cũng không thể chơi đùa như thế đâu.
"Không nhất thiết phải để ba vị trưởng lão quan tâm tới loại chuyện nhỏ này, ngược lại thằng nhóc kia tiến vào Thiên Tỉnh mới cần nói một tiếng.
Chúng ta còn chưa biết rõ về đặc tính của Thiên Tỉnh." Lục Cổ nói.
-----
Dịch: MB_Boss