Chương 340: Sức Mạnh Của Thiên Địa Trận Văn
Dù có đau khổ đi nữa, A Mãn cũng chịu được.
Không vì gì khác, chỉ vì cậu bé trong lòng.
Chỉ vì mấy ngày vừa ở cùng với cậu bé.
Đây là hy vọng duy nhất trong cả đời này của hắn.
Là ngọn nguồn niềm vui duy nhất của hắn.
....
Lúc này, Chân Võ và Chân Linh đã nằm ở trên mặt đất, gió bão hủy diệt khiến bọn họ không thể tiến về phía trước, nhưng bọn họ biết người kia chính là thiếu gia của bọn họ.
Nhất định là thiếu gia bọn họ.
Bọn họ cần phải nhanh chóng tìm đến vị trí của thiếu gia.
Chỉ có làm vậy, mới có khả năng lập tức biết được thiếu gia bọn họ có nguy hiểm hay không.
Cho nên, bọn họ không thể cứ giậm bước tại chỗ, bọn họ cần phải đi tới.
...
Phong Sương Hà ở Lục gia, một đóa hoa sen nhô lên khỏi đáy sông.
Một cô bé với mái tóc rực rỡ đang nghi ngờ nhìn lên trên không trung.
Ánh mắt của nàng dường như nhìn xuyên qua khoảng cách vô tận, nhìn về phía Độ Thiên Lĩnh.
"Có người đang khóc, có người đang tê tâm liệt phế vì thiên địa.
Ta phải qua, ta muốn đi giúp hắn." Cô bé nói xong liền bay đi.
Nàng cảm thấy nàng cần phải qua.
Không vì gì cả.
Bởi vì đây là trách nhiệm của Chân Thần.
Chẳng qua, khi cô bé bảy màu vừa ra khỏi Phong Sương Hà, nàng cảm giác tiếng khóc biến mất.
Hoặc là nói đã có gì đó đã cắt đứt cảm nhận của nàng.
"Có người nhúng tay vào chuyện trong thiên địa?
Là ai có thể làm được đến mức này?"
Sau đó cô bé tóc bảy màu có chút oan ức, không tìm được đường.
Trách nhiệm của nàng bị cướp đi.
Rõ ràng nàng mới là Chân Thần.
Khi cô bé tóc bảy màu có chút chán nản, nàng đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc.
"Ài? Đi Cảnh Thu Cung tìm người đơn đấu?
Nhưng ta muốn tìm biểu đệ Lục Thủyđơn đấu cơ.
Ta muốn đánh mặt biểu đệ Lục Thủy."
"Tại sao phải đánh à? Biểu đệ Lục Thủy hắn đánh ta, đánh tới mặt cũng sưng lên, còn gạt ta."
"Đi Cảnh Thu Cung trước sao? Cảnh Thu Cung là ở đâu? Nghe rất quen tai."
Cô bé tóc bảy màu nhìn người quen thuộc kia, sau đó trực tiếp bám theo.
Đã đến lúc để con người ngu xuẩn này biết, Chân Thần Duy Nhất như nàng đã không phải là Chân Thần ngẩng đầu không nhìn thấy được bầu trời xanh thẳm, cúi đầu không nhìn thấy được bãi cỏ.
Bây giờ, nàng thỉnh thoảng có thể đi ra đi bộ một lát.
...
Phía sau núi của Lục gia.
Trong đình giữ hồ không có bất kỳ bóng dáng người nào.
Lúc này chỉ thấy có gió thổi qua.
Trong không khí lập tức giống như truyền ra một tiếng thở dài vậy.
Gió này có chút phiền muộn.
Dường như bất đắc dĩ biết được một người ra ngoài, một người tiến vào Thiên Tỉnh vậy.
Lớn nhỏ không có một người nào bớt lo.
Nhưng lại dường như không có gì, chỉ là một trận gió bình thường thổi qua mà thôi.
Nhị trưởng lão đi qua rừng trúc tới bên hồ nước, nàng vẫn mặc áo khoác trắng, vẫn buộc tóc, gương mặt vô cảm.
Khi nàng đi tới bên hồ nước, khẽ nhíu mày:
"Tình trạng của ngươi không đúng?"
Trong giây lát, trong hồ nước không có ai trả lời, một lát mới truyền ra giọng nói chậm rãi:
"Không đáng ngại, mất phương hướng nên xảy ra chút bất ngờ thôi."
Nhị trưởng lão không nói gì, chỉ chờ đợi.
Hôm nay không phải nàng muốn tới.
Rất nhanh, giọng nói chậm rãi kia lại vang lên:
"Đi tới Phong Sương Hà một chuyến."
Nhị trưởng lão nghe được câu này liền im lặng rất lâu mới nói:
"Ta không cho rằng ta có thể trở thành Đại trưởng lão."
"Bí mật cuối cùng sẽ có một ngày không còn là bí mật." Giọng nói chậm rãi lại vang lên.
Nhị trưởng lão vẫn duy trì im lặng.
Sau một lát, nàng xoay người rời đi.
Trong hồ nước nổi lên một trận gió.
Rất nhanh tất cả lại bình tĩnh.
...
Lục Thủy đi trong không trung. Lúc này hắn đã bố trí xong Thiên Địa Trận Văn của mình.
Đây là lần đầu tiên hắn triển khai Thiên Địa Trận Văn.
Nếu không phải vì Nghịch Tinh hạ xuống, dẫn đến không gian trong thiên địa ở đây đặc biệt, hắn cũng không dám tùy tiện triển khai Thiên Địa Trận Văn.
Quá yếu lại chống lại thiên địa thì gần như là tìm đánh.
Nhưng mặc dù bên này đặc biệt, cũng khó có thể khống chế Nghịch Tinh.
Tu vi hai bên chênh lệch quá nhiều.
Mỗi lần bước đi, mỗi một động tác nhỏ của Lục Thủy đều khiến trên người hắn chịu nỗi đau đớn không sao tả xiết.
Đã lâu hắn không bị thương như vậy rồi.
Nhưng Lục Thủy không để ý nhiều.
Có Thiên Địa Trận Văn giúp đỡ, hắn bắt đầu di chuyển ngôi sao màu đỏ trong không trung.
Ngôi sao rất lớn kia khó có thể di chuyển được, nhưng Lục Thủy vẫn có thể di chuyển một cách thuận lợi.
Chủ yếu là nối liền với mảnh tinh không này, nếu không lấy tu vi của hắn tới động vào Nghịch Tinh thì chẳng khác nào chịu chết.
Theo từng bước Lục Thủy di chuyển, các ngôi sao xung quanh cũng bắt đầu di chuyển, hoặc nói bị Lục Thủy đẩy tới nơi cần tới.
Theo Lục Thủy thấy, đó là dùng đau đớn quá lớn để đổi lấy, nhưng những người khác lại không thấy thế.
Sau khi Lục Thủy bước vào Nghịch Tinh, tất cả ngôi sao xung quanh đều đang nhường đường cho Lục Thủy.
Dường như Lục Thủy tồn tại đã đủ cho tinh không phải thần phục.
An Dật mượn pháp bảo nhìn thấy cảnh tượng này, hắn cảm thấy cả đời hắn cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng đáng sợ như vậy.
Hắn đã lĩnh hội đầy đủ sự đáng sợ của ngôi sao màu đỏ.
Nhưng người kia lại có thể đến gần ngôi sao màu đỏ.
Hắn nhìn thấy các ngôi sao nhỏ xung quanh tránh ra, nhìn thấy ngôi sao màu đỏ rất lớn kia đang run động, lùi lạiở phía sau.
"Đây, đây rốt cuộc là tồn tại thế nào vậy?"
An Dật không có cách hiểu được tồn tại đáng sợ này.
Điều này đã vượt xa nhận thức của hắn.
Ốc Trùng Thiên trực tiếp bị dọa cho không dám đi ra, nếu bây giờ bảo nó trùng thiên, hắn tình nguyện lựa chọn làm thắt lưng chó.
Thật đáng sợ, sao trên đời này lại có thể có con người đáng sợ như vậy chứ?
Nó có thể cảm giác được mình chỉ là món đồ chơi trong lòng bàn tay của tồn tại đáng sợ kia.
...
Đau Răng Tiên Nhân nhìn lên trên không trung, không có cách nào hiểu được, nói:
"Tiểu huynh đệ Đại Hộ, hắn đang làm gì thế?"
Đúng vậy, hắn cho rằng người trên bầu trời kia sẽ trực tiếp đối đầu với Nghịch Tinh.
Nhưng hắn nghĩ nhầm, người kia không đi đối đầu với Nghịch Tinh, mà từng bước tới gần.
Từng bước ép Nghịch Tinh lui lại.
Thực lực như vậy là rất mạnh mẽ, rất đáng sợ, nhưng đối phương làm thế có ý nghĩa gì?
Cẩu Tử nhìn lên trên không trung, hắn mê man trong giây lát, sau đó mở miệng nói:
"Trước đây ta dường như nghe ai đó từng nói qua một lý luận.
Lý luận này nói rõ Nghịch Tinh có thể bị đẩy vào chính vị.
Nhưng đây chỉ là lý luận, thế giới này không ai có thể làm được, không ai biết phải làm thế nào.
Từ khi ta bắt đầu hiểu chuyện đến khi ta bị phong ấn, từ trước đến nay chưa từng nghe qua có người nào thành công
Không, thậm chí còn chưa có người nào thử.
Bởi vì đó chỉ là lý luận.
Nhưng chuyện người này làm rất có khả năng chính là đang giúp Nghịch Tinh vào chính vị.
Điều này, điều này làm chó ta không thể nào tin nổi."
-----
Dịch: MB_Boss