Chương 349: Đánh Giá Lục Thủy
"Xác định không ở lại lâu à? Gần đây, Đông Phương gia các người không có chuyện gì chứ?" Ở cửa chính của Lục gia, Lục Cổ đang nói với đám người Đông Phương Dạ Minh nói.
Đông Phương Dạ Minh và Mộc Cận quyết định sẽ quay về Đông Phương gia ngay trong đêm nay.
Mấy ngày ở lại Lục gia, vẻ mặt hắn đã bớt tái đi.
Tuy tu vi được bổ sung một ít, nhưng còn đợi nữa sẽ thật sự phải chết đấy.
Nhất là Mộc Cận.
Nàng lại là Tiên nhà bếp.
Mỗi ngày chịu ảnh em gái của chồng mình tàn phá thức ăn, nàng thật sự muốn chết.
Nàng đã dạy vô số lần, rất nhiều đấy.
Bắt đầu từ khi nàng gả vào Đông Phương gia cho tới bây giờ, cũng đã mấy trăm năm.
Sao cái miệng này chẳng khác nào con gái nàng vậy.
Đông Phương gia không có thiên phú của Tiên nhà bếp thì thôi, tại sao phải thích nấu cơm?
Đông Phương Dạ Minh không muốn nói gì, hắn vẫn đánh giá cao năng lực chịu đựng của mình.
Ban đầu thấy đại tộc trưởng Lục gia không có việc gì, vấn đề của hắn chắc hẳn cũng không lớn.
Bây giờ nghĩ lại, hắn quá ngây thơ, ăn cơm của vợ mình nấu, hắn không thấy ngon sao?
"Không, hiếm khi không có đám nhóc Lục gia ở đây, chúng ta ở lại, không phải sẽ ảnh hưởng tới thế giới hai vợ chồng các ngươi sao?" Đông Phương Dạ Minh biểu thị ta đang suy nghĩ cho các ngươi.
"Ca ca và chị dâu tốt bụng như vậy sao?" Đông Phương Lê Âm nhìn hai người hỏi.
Mộc Cận và Đông Phương Dạ Minh đặc biệt ăn ý gật đầu.
Bọn họ đặc biệt quan tâm tới hạnh phúc của muội muội.
"Lần này chúng ta là gặpđược Trà Trà, bây giờ Trà Trà đi Cảnh Thu Cung, chúng ta cũng cần phải trở về." Đông Phương Dạ Minh nói.
Đông Phương Trà Trà vừa thăng cấp, tuy tu vi được bọn họ che giấu đi.
Nhưng nàng thích một đấu một như thế, liền trực tiếp bị ném lại Cảnh Thu Cung.
Đông Phương gia và Cảnh Thu Cung vẫn có chút giao tình.
Cho nên bảo người bên kia coi chừng giúp, sẽ không có vấn đề gì.
Hơn nữa bên kia vừa vặn có thi đấu gì đó, cứ để cho Trà Trà tới thi cũng không có vấn đề gì.
"Vẫn là con gái tốt, không đến mức vừa ra cửa một chuyến lại san bằng nhà người khác." Lục Cổ thở dài một tiếng nói.
Đông Phương Lê Âm khẽ cười, con trai nàng đúng là hơi nghịch ngợm.
Sau đó nàng nói với ca ca và chị dâu mình nói:
"Sao không để Trà Trà ở lại? Để nàng đánh một trận với biểu ca nàng cũng không sao."
Đông Phương Dạ Minh cười ha hả:
"Cháu trai ta có lẽ tu vi không tốt, nhưng đầu óc thì mười người như Trà Trà cũng không đuổi kịp biểu ca nàng.
Không phải bị đánh thì bị hãm hại.
Số lần cũng nhiều tới mức đếm không hết.
Đánh lại?
Ai đánh ai còn chưa biết đâu."
Lục Cổ: "..."
Đông Phương Lê Âm: "..."
Con của bọn họ đánh em họ, hình như hơi quá đáng.
Đông Phương Lê Âm cũng cảm thấy như vậy. Dù sao từ nhỏ tới lớn ca ca của nàng chưa từng đánh nàng.
Bây giờ con trai nàng bắt đầu đánh em họ, nhìn thế nào cũng không nên.
Hơn nữa Trà Trà rất đáng yêu.
Đông Phương Lê Âm quên mất chuyện mình từng phạt Trà Trà hai lần.
Sau đó Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm tiễn Đông Phương Dạ Minh và Mộc Cận đi.
Lục Cổ cảm thấy có chút đáng tiếc.
"Nhìn cái gì chứ? Luyến tiếc ca ca ta à?" Đông Phương Lê Âm tiến đến trước mặt Lục Cổ, hỏi.
"Ôi, khó lắm mới được gặp một tri kỷ." Lục Cổ thở dài nói.
Đông Phương Lê Âm nhìn Lục Cổ, sau đó nhón chân lên, dùng trán đụng vào mũi Lục Cổ nói:
"Vậy ta là gì hả?"
"Là một nửa khác của ta." Lục Cổ xoa trán của Đông Phương Lê Âm, dường như lo lắng đụng đau trán phu nhân của mình vậy.
Đông Phương Lê Âm lộ vẻ vui sướng, nhưng nàng cảm thấy Lục Cổ trả lời không tốt:
"Chỉ mới một nửa sao?"
"Đương nhiên." Lục Cổ gỡ lại sợi tóc cho Đông Phương Lê Âm nói:
"Không có một nửa khác, làm sao có thể sống được chứ?"
"Cho nên ngươi không thể không có ta à?" Đông Phương Lê Âm ghé sát vào Lục Cổ trư, vẻ mặt nghiêm túc chờ đợi Lục Cổ gật đầu.
"Đương nhiên." Lục Cổ cười, gật đầu trả lời.
"Cho nên ta cũng không thể không có ngươi." Ánh mắt Đông Phương Lê Âm mơ màng nhìn Lục Cổ.
Vui vẻ.
Sau đó Đông Phương Lê Âm kéo Lục Cổ đi về chỗ ở.
"Đại tộc trưởng, có phải ta đã nắm được dạ dày của ngươi? Cho nên ngươi mới không rời khỏi ta hay không?"
"... , Đúng vậy, nắm rồi, còn hơi đau nữa."
...
Ngày hôm sau.
Hôm nay chính là thời gian tế tổ của Mộ gia.
Cho nên hiện tại Mộ gia vô cùng bận rộn, bởi vì những chuẩn bị lúc trước hầu hết đều bị phá hỏng, giờ chỉ có thể vội vàng chuẩn bị lại.
Lục Thủy không có ý định đi vào, dù sao sau này vẫn còn muốn từ hôn, nếu đã tiến vào tế tổ Mộ gia mà còn từ hôn thì không thích hợp lắm.
“Lục Thiếu gia cũng sẽ vào chứ?” Mộ Tuyết đột nhiên mở miệng hỏi.
“Ừm, sẽ.” Lục Thủy gật đầu với Mộ Tuyết.
Sau khi hỏi xong, Mộ Tuyết không nói thêm gì nữa, nàng vẫn duy trì đoan trang, sẽ không như mấy cô bé còn chưa hiểu chuyện tưng tưng nhảy loạn khắp nơi.
Nếu như là Đông Phương Tra Tra, có trời mới biết đã nháo đến đi đâu rồi.
Lục Thủy đang nghĩ, nếu như hắn có con gái thì làm sao bây giờ.
Trên người hắn thế nhưng cũng có gen của Đông Phương gia, cái gen này giống như là có đặc hiệu với giới tính nữ vậy.
Hắn mặc dù không có vấn đề gì, nhưng không có nghĩa là con gái của hắn với Mộ Tuyết cũng sẽ không có vấn đề.
Thật sầu.
Còn may hắn không có em gái.
Nếu không, việc đánh biểu muội không chừng sẽ biến thành đánh muội muội của chính mình.
Suy nghĩ kỹ một chút thì hình như cũng không khác nhau lắm, biểu muội là muội muội, em gái của chính mình thì không phải cũng là muội muội sao, đánh nhau hẳn là vẫn dễ dàng như thế nhỉ?
Ừm, như nhau.
Vậy việc này không có gì đáng buồn.
Những loại chuyện này hẳn là sẽ không khác so với kiếp trước, nghĩ lại, kiếp trước hắn không có em gái đúng không?
Không có chứ?
Thực sự không có chứ?
Sau đó Lục Thủy cũng không nghĩ nhiều nữa.
Hắn sở dĩ đáp ứng Mộ Tuyết là vì… Được rồi, không nhắc đến nữa.
“Lục Thiếu gia hôm nay còn có chuyện khác muốn làm không?” Mộ Tuyết lúc này đang ngồi dưới tàng cây.
Nàng và Lục Thủy đang ở dưới tàng cây hóng mát.
Việc chuẩn bị của Mộ gia, đương nhiên sẽ không tới phiên hai người.
Lục Thủy thì không nói, còn Mộ Tuyết cũng không cần, một người bình thường thì làm được cái gì?
Còn không bằng để Nhã Lâm đi giúp dời gạch.
Lục Thủy suy nghĩ một chút rồi nói:
“Hẳn là không có, gia vị đều đã mua đầy đủ, chỉ chờ đêm nay nướng hai con cá Mộ Tiểu thư mang về lên ăn thôi.”
Mộ Tuyết nhất thời không biết đáp thế nào, vì sao lại nói đến hai con cá kia rồi.
Lại còn chuẩn bị đầy đủ như vậy.
Lục Thủy dựa vào cây, hắn ở bên người Mộ Tuyết, ngước mắt nhìn những lá cây thưa thớt trên đầu, nói:
“Mộ Tiểu thư còn đến Lục gia không?”
Vấn đề này Lục Thủy vẫn luôn muốn hỏi, nhưng lại không tìm được cơ hội.
Luôn có cảm giác nếu hỏi thì giống như mình muốn Mộ Tuyết đến Lục gia ở vậy.
-----
Dịch: MB_Boss