Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 360: Gặp Nhau

Chương 360: Gặp Nhau


Mộ Trạch lập tức nhìn về phía người kia, kết quả khiến hắn không khỏi sững sờ.
Lại là con gái của hắn, Nhã Nguyệt.
Lúc này, sắc mặt của Nhã Nguyệt rất kém, nhìn như đang rất thống khổ.
Mộ Trạch có thể cảm giác được, những văn tự này đang khắc ấn ở trên cánh tay Nhã Nguyệt.
Cho nên Nhã Nguyệt là đối tượng câu thông phù hợp nhất trong số những người này?
Hoặc là nói, trong số những người Mộ gia đến đây, nàng là đối tượng câu thông phù hợp nhất?
Mộ Trạch có chút bận tâm, hắn nhìn chằm chằm vào Nhã Nguyệt, nếu có nguy hiểm, hắn trước tiên sẽ cắt đứt lĩnh ngộ của Nhã Nguyệt.
Lúc này, những văn tự kia giống như là đang giãy dụa, nhưng vẫn không thể khắc ấn được.
Mà biểu hiện của Nhã Nguyệt càng ngày càng thống khổ, thậm chí khí tức cũng bắt đầu loạn.
Mộ Trạch định nhúng tay vào, chẳng qua ngay khi hắn vừa mới định động thủ, những văn tự kia liền từ bỏ khắc ấn, cuối cùng biến thành một ấn ký, nhẹ nhàng rơi trên mu bàn tay Nhã nguyệt, xong biến mất không thấy gì nữa.
Lúc này, sắc mặt Nhã Nguyệt đã không còn thống khổ, giống như là vừa mới lĩnh ngộ được cái gì.
Mộ Trạch chau mày, hắn không thấy ấn ký sẽ mang đến bất kỳ vấn đề gì khác.
Nhưng bây giờ hắn cái gì cũng không hiểu, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Hắn đã nhớ kỹ hình dạng ấn ký, sau này sẽ thử điều tra lai lịch của nó.
Mộ Trạch thở dài.
Mười chín năm ác mộng không vung đi được, bây giờ lại xuất hiện thêm nhiều phiền phức mới.
Chỉ hy vọng sẽ không phải là phiền phức thái quá, nếu không hắn có lẽ sẽ phải đi cầu trợ Lục Thủy.
Lục Thủy có lẽ sẽ có biện pháp đi.
Nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ, thì hắn không muốn có chỗ liên hệ với Mộ Tuyết và Lục Thủy.
...
“Hoa Xuân Thành bay bay, bốn phía rắn rết đuổi, không sợ có yêu nghiệt, Trà Trà hiển thần uy.”
Đông Phương Trà Trà chạy trong rừng cây nhỏ, mà chung quanh rừng cây nhỏ này đều là khí độc.
Trà Trà là đang tự tăng thêm lòng dũng cảm cho mình, mặc dù lá gan nàng vốn lớn, nhưng vẫn có thể rèn luyện thêm.
Nơi này là nơi ở của Thiên ngâm, Thạch Minh đã đưa Đông Phương Trà Trà đến cửa, sau đó để tự nàng đi vào.
Hương Dụ thì cảnh giác bốn phía. Nàng khác với Đông Phương Trà Trà, Đông Phương Trà Trà thì có thể buông lỏng, nhưng nàng nhất định phải sớm quan sát được nguy hiểm.
Nếu không Tiểu thư Trà Trà xảy ra vấn đề gì, thì sẽ không kịp hành động.
Có điều, nàng cũng chưa từng thấy qua Thiên Ngâm kia, khó nói tình huống đối phương như thế nào.
“Kiếm tới.”
Lúc này, giọng nói của Đông Phương Trà Trà vang lên.
Tiếp đó, Hương Dụ nhìn thấy Tiểu thư Trà Trà một tay vén bịt mắt lên, rồi một chữ “Kiếm” xuất hiện bên người nàng.
Khí tức công đức trong nháy mắt khuếch tán. Khí tức này cực kỳ đặc biệt, bất cứ yêu tà gì trước nó đều phải lui binh nhượng bộ.
Hương Dụ: “…”
Nàng tự hỏi xung quanh có phải là thật sự có yêu nghiệt hay không.
Con mắt của Tiểu thư Trà Trà đặc thù, điều này nàng hiểu rõ, Tộc trưởng và Phu nhân Tộc trưởng đã đặc biệt dặn dò qua.
Đương nhiên, Tộc trưởng Lục gia và Phu nhân Tộc Trưởng Lục gia cũng đã đặc biệt dặn dò nàng.
Có đôi khi, Hương Dụ cảm thấy áp lực đè lên mình quá lớn.
Nhưng cũng còn may là Tiểu thư Trà Trà tương đối hiểu chuyện.
“Thu.”
Giọng nói của Trà Trà lại một lần nữa vang lên.
Sau đó, chữ “Kiếm” kia được thu lại.
Nàng không biết xung quanh có yêu nghiệt hay không, nhưng mặc kệ là có hay không, trước tiên cứ dọa đối phương một cái đã, thua người không thua trận.
Nhỡ đâu thực sự có thì sao?
Hương Dụ ở phía sau: “...”
Suy nghĩ của Tiểu thư Trà Trà có đôi khi, quả thật là hơi khác so với người bình thường.
Có những lúc nàng không hiểu lắm, lấy loại tư duy khác hẳn thường nhân này của Tiểu thư Trà Trà, tại sao lại vẫn bị Lục Thiếu gia trêu đùa thảm như vậy?
Rất nhanh sau đó, Hương Dụ liền không suy nghĩ nhiều nữa, bởi vì khí tức công đức vừa rồi của Tiểu thư Trà Trà đã kinh động đến người ở bên trong.
Nàng có thể cảm giác được, người này là một tứ giai, nhưng thân thể giống như là rất yếu ớt.
“Tiên tử Trà Trà? Thật sự là ngươi?” Thiên Ngâm từ bên trong đi ra.
Khi nàng nhìn thấy Đông Phương Trà Trà, nàng rất bất ngờ.
Vừa rồi nàng đã xác nhận với sư đệ của mình, bằng không thì cũng sẽ không biết là có người đi vào.
Nhìn thấy Thiên Ngâm, Hương Dụ lập tức chạy tới.
Sau đó nhìn Thiên Ngâm, nói:
“Đúng vậy, là ta, không nghĩ tới tiên tử Thiên ngâm lại ở Thu Cảnh Cung.”
Thiên Ngâm mỉm cười đáp lại, sau đó lại nhìn sau lưng Trà Trà một chút:
“Tiền... Tiên tử Mộ Tuyết không tới sao?”
Nàng vốn muốn gọi tiền bối, nhưng cách xưng hô này dường như không thích hợp lắm vào thời điểm này, khi mà còn có những người khác ở đây.
“Đúng vậy, ta là sang đây xem các ngươi thi đấu, cha mẹ ta không để ta đấu với biểu đệ Lục Thủy.
Ta rất muốn đánh biểu đệ Lục Thủy.” Đông Phương Trà Trà một mặt tiếc nuối.
Nàng còn muốn báo thù đó, bây giờ nàng đang rất bức bối, nàng nghĩ biểu đệ Lục Thủy chắc chắn sẽ bị nàng đánh khóc.
Nàng cũng không có cân nhắc khác, dù sao biểu đệ Lục Thủy cũng đã đánh khóc nàng, nàng đánh khóc biểu đệ Lục Thủy không phải rất bình thường sao.
Thiên Ngâm có chút bất ngờ, có thể dễ dàng đến cung Thu Cảnh xem thi đấu như vậy, xem ra bối cảnh của tiên tử Trà Trà không tầm thường chút nào.
Nhưng ngẫm lại, có một chị dâu như thế, nhìn thế nào cũng sẽ không thấy đơn giản.
Nhưng nhìn vào tu vi Đông Phương Trà Trà, Thiên Ngâm có chút tò mò nói:
“Tiên tử Trà Trà che giấu tu vi sao?”
Lúc hỏi ra vấn đề này, Thiên Ngâm đã mời Trà Trà vào nhà.
Cứ đứng ngoài phòng nói chuyện như vậy không được tốt lắm.
“Đúng a, dì nhỏ đã tự mình giúp ta che giấu, bọn họ nói ta tuổi còn quá nhỏ mà tu vi lại quá cao, không an toàn.
Hơn nữa, đôi khi ẩn giấu tu vi có thể cho ra kết quả kinh ngạc.” Đông Phương Trà Trà gật đầu giải thích.
Lúc này, Đông Phương Trà Trà đã đi vào trong phòng Thiên Ngâm, bên trong có một mùi thơm nhàn nhạt thoảng qua, bốn phía đều vô cùng sạch sẽ.
Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi trên mặt bàn.
Trên bàn còn có một số điểm tâm làm từ hoa quả.
“Là do ta tự làm, tiên tử Trà Trà có muốn ăn không?” Thiên Ngâm thấy Trà Trà nhìn mặt bàn, mở miệng dò hỏi.
Nàng không hỏi tu vi của Đông Phương Trà Trà là gì, bởi vì nàng đã đoán được.
Có lẽ là Trà Trà đã vượt qua thiên kiếp.
18 tuổi tam giai.
Đủ để xứng danh với đệ nhất thiên tài tu chân giới.
Tên Lưu Hỏa nàng không biết, nhưng trong nhận thức của nàng, nàng đã nhìn Thu Cảnh Cung trên dưới ngàn năm, nhưng không có một người nào có thể sánh ngang với Đông Phương Trà Trà.
Nàng còn đã đọc không ít ghi chép về truyền thuyết ở tu chân giới.
Loại thành tựu này của Đông Phương Trà Trà, toàn bộ tu chân giới hơn mấy ngàn vạn năm cũng khó vượt qua được.
-----
Dịch: MB_Boss


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất