Chương 361: Quần Đảo Mê Vụ
“Có thể ăn không?” Đông Phương Trà Trà có chút muốn thử.
Sau khi nhận được sự đồng ý, Trà Trà liền ăn thử một cái.
Ngọt, là hương vị nàng thích.
“Đúng rồi, không phải có người vẫn chặn ngươi ở đây suốt mấy chục năm sao? Là ai vậy? Để ta xem một chút xem có đánh thắng được hắn không.” Đông Phương Trà Trà hỏi.
Nàng quyết định gặp người hung tàn này một lần.
Không chỉ đả thương người khác, còn chắn đường người khác, một lần chắn này lại là mấy chục năm, người có nghị lực như thế, nhất định rất khó đối phó.
Nhưng nàng hiện tại đang cảm thấy rất bức bối.
Thiên Ngâm nhìn Đông Phương Trà Trà, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
“Chính là người đã đưa các ngươi tới kia.”
Trà Trà có chút bất ngờ, sau đó hiếu kỳ nói:
“Hắn nhìn không mạnh nha.”
“Tiểu thư, hắn là tứ giai, không phải là đối thủ của chúng ta.” Lúc này, Hương Dụ vẫn luôn đứng ở một bên lên tiếng nhắc nhở.
Sau đó Trà Trà cảm thấy Hương Dụ nói rất đúng.
Chuyện vượt ra khỏi năng lực thì đừng có làm loạn.
“Nhưng trong khoảng thời gian này, có người có vẻ như muốn trực tiếp khiêu chiến với ta và sư đệ Thạch Minh.
Thua thì phải rời khỏi nơi này.
Bởi vì thi đấu, cho nên không thể không ứng chiến.” Thiên Ngâm mở miệng nói.
Có điều nàng không để ý.
Dù sao cũng có thể chuyển sang nơi khác để sư đệ nàng tiếp tục chặn, không đúng, không đúng, là để sư đệ tiếp tục trông coi.
Suýt chút nữa bị tiên tử Trà Trà làm sai lệch.
Trà Trà không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu để tỏ vẻ nàng rất thông minh.
Đợi lát nữa hỏi lại Hương Dụ sau.
Nếu như tiên tử Thiên Ngâm hỏi nàng bây giờ, nàng sẽ trực tiếp quay sang hỏi Hương Dụ.
Đúng không, Hương Dụ?
Như vậy Hương Dụ tự nhiên sẽ trả lời thay nàng.
Ừm, chị dâu cũng nói là muốn qua đây, đến lúc chị dâu qua cũng có thể hỏi chị dâu.
Ah, biểu đệ Lục Thủy cũng sẽ tới.
Nghĩ tới đây, Trà Trà đột nhiên cảm thấy mình có thể đấu với biểu đệ Lục Thủy ở chỗ này.
‘Đúng rồi, ta thật thông minh mà, cái này cũng có thể nghĩ ra được.’
‘Như vậy cha mẹ sẽ không quản ta được nữa.’
‘Lần này cần phải đánh khóc biểu đệ Lục Thủy, đánh vào mặt đi.’
‘Còn phải mang mặt nạ Lưu Hỏa lên nữa, ngã nơi nào thì cần phải đứng lên ở nơi đó.’
--- ---
“Gần đây có tin tức gì không?” Lục Thủy ở dưới gốc cây, mở miệng hỏi.
Người hắn hỏi là Chân Võ.
Bởi vì sau đó không lâu Lục Thủy và Mộ Tuyết cần phải rời khỏi khu vực Mộ gia.
Cho nên Mộ Tuyết bây giờ đang ở cạnh Nhã Lâm.
Hình như là đang nhìn Nhã Lâm chơi với tiểu yêu quái.
Mộ Tuyết không ở đây, Lục Thủy tự nhiên nhàn rỗi, cho nên nên chú ý một chút xem các thế lực Tiên Đình gần đây đang làm gì.
Dù sao chuyện tế tổ cũng đã hoàn toàn qua đi, không có việc gì cần hắn để ý thêm nữa.
Có thể nói tế tổ lần này kết thúc rất hoàn mỹ.
“Bọn người Lạc Phong đã mất tích.” Câu nói của Chân Võ khiến cho Lục Thủy hơi kinh ngạc, Chân Võ tiếp tục nói:
“Tin tức cuối cùng Lạc Phong truyền đến nói là bọn hắn sẽ đi tới một nơi để tra tin tức, có điều Lạc Phong khá là cẩn thận, không đủ thông tin thì sẽ không đưa ra kết luận.
Nhưng hắn cũng đã để lại đường lui cho chính mình, đó chính là tin nhắn tự động được thiết lập trong điện thoại.
Thời gian đến, nếu hắn không tự hủy lệnh thì tin nhắn sẽ được gửi đến chỗ ta.
Điều này cũng có nghĩa là bọn hắn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Nội dung tin nhắn là gì?” Lục Thủy hỏi.
“Quần đảo Mê Vụ.” Chân Võ đáp.
Nghe được bốn chữ này, Lục Thủy trầm mặc một chút.
Hắn biết quần đảo Mê Vụ là gì, nhưng vật này căn bản sẽ không xuất hiện.
Quần đảo Mê Vụ và đảo Mê Vụ không giống nhau.
Quần đảo Mê Vụ tiếp cận Mê Vụ Chi Đô, là nơi khá nguy hiểm.
‘Xem ra là Mê Vụ Chi Đô xảy ra việc ngoài ý muốn, nếu không quần đảo Mê Vụ không có lý gì lại đột nhiên xuất hiện như thế.’ Lục Thủy suy đoán trong lòng.
Về phần rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, hắn không thể nào biết được.
Lấy thực lực của hắn bây giờ, căn bản là không thể tiến vào Mê Vụ Chi Đô, số người có thể tiến vào Mê Vụ Chi Đô mà vẫn sống sót ở tu chân giới, hai bàn tay là có thể đếm hết.
‘Nếu như là quần đảo Mê Vụ, vậy bọn người Lạc Phong mất tích ở bên trong ngược lại lại là chuyện bình thường.’ Lục Thủy nghĩ.
Sau đó, hắn mở miệng nói:
“Nghe ngóng xem vị trí quần đảo Mê Vụ ở đâu.”
“Thiếu gia định đi sao?” Chân Võ hỏi.
“Để nói sau.” Lục Thủy thực sự định đi qua.
Lạc Phong không phải người ngu, hoặc là nói đặc biệt thông minh.
Nếu không có đủ lý do, hắn sẽ không đi tiếp xúc với quần đảo Mê Vụ làm gì, nói cách khác nơi đó rất có khả năng tồn tại một vài thứ gì đó đáng giá để hắn mạo hiểm.
Về phần là cái gì, Lục Thủy dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, chắc chắn có quan hệ với nhiệm vụ hắn giao cho Lạc Phong.
Chân Võ không hỏi nhiều, gật đầu đáp ứng.
“Tiên Đình và Khổ Hải Phật Môn thì sao?” Lục Thủy lại hỏi.
“Khổ Hải Phật Môn rất thận trọng, vẫn luôn không đạt được bất kì tin tức nào liên quan tới bọn họ, trước mắt đang trong trạng thái phong bế.
Tiên Đình thì khóa chặt phù tu, bọn họ ngược lại có thể nói là tương đối năng động, nhưng cũng chưa từng xuất hiện cảnh tượng gì hoành tráng, cho nên cũng không biết cụ thể là bọn họ đang làm gì.
Thần Chúng gần đây rất hung, chủ yếu là từ Thái Dương Thần Điện mà ra, dường như là đang tranh vị trí Thái Dương Thần.
Tạm thời có thể biết Băng Hải Nữ Thần đang trong quá trình thức tỉnh, hiện đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, còn mấy đại thần điện khác thì không có âm thanh gì.” Chân Võ tổng kết đại khái lại.
Lục Thủy gật gật đầu, những người này an tĩnh như vậy khiến hắn có chút thất vọng.
Bọn họ không nháo chút chuyện, hắn sẽ không có cách nào tìm hiểu được.
Có điều cũng có khả năng những chuyện bọn họ làm, con đường bình thường sẽ không thể tra ra được.
“Đúng rồi, đi tìm hiểu ma tu một chút đi.” Nói tới đây, Lục Thủy lại lắc đầu:
“Được rồi, chờ Lạc Phong, để bọn hắn tra đi, có lẽ sẽ dễ hơn một chút.”
Ngẫm lại thời gian, có lẽ cũng sẽ nhanh đến đi?
Lần này, hắn trái lại muốn dạy cho ma tu kia cách làm người.
Nói gì thì nói cũng phải nhặt được mặt mũi về.
Cũng không nhọc công Đại Trưởng lão phải tự mình xuất thủ.
Lục Thủy hắn sẽ dùng tuyệt thế chi tư, ở trước mặt ma tu kia, nói với hắn rằng không ai mãi mãi hèn.
Không cần 30 năm, Hà Đông cũng sẽ biến thành Hà Tây.
Về chuyện bọn người Lạc Phong mất tích kia, tìm thời gian đi một chuyến đến quần đảo Mê Vụ là được.
Lấy đặc tính của quần đảo Mê Vụ, chỉ cần không tìm đường chết, thì tạm thời không chết được.
Mà loại người như Lạc Phong chắc chắn sẽ không tự đào hố chôn mình.
Chân Võ tự nhiên cũng gật đầu đồng ý.
Thiếu gia nói cái gì thì dĩ nhiên chính là cái đó.
-----
Dịch: MB_Boss