Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 374: Gió Nổi Lên

Chương 374: Gió Nổi Lên


Thu Vụ chi ý, đây là pháp môn Thu Cảnh Cung, đệ tử có thể tu luyện cũng không nhiều.
Các đệ tử vây xem cảm nhận được Thu Vụ chi ý cùng lùi về sau một khoảng.
Sợ lan đến mình.
“Quả thật không tệ, cảnh giới Thu Vụ chi ý của Vĩ Thích đã lên tới rất cao.” Kim Trưởng lão mở miệng tán thưởng một câu.
Sau đó rất nhiều người đều nhìn về phía Thạch Minh, phải biết biểu hiện mới vừa rồi của Thạch Minh đã khiến cho người khác quá kinh diễm.
Rất nhiều người đều muốn biết Thu Vụ chi ý của Thạch Minh có cảnh giới gì.
Thạch Minh tự nhiên không có ý che giấu, quanh thân hắn cũng bắt đầu xuất hiện Thu Vụ chi ý.
Sương mù như một dòng suối nhỏ lưu chuyển quanh thân hắn, không ngừng mở rộng.
“Chỉ như dòng suối? Thu Vụ chi ý của sư huynh Thạch Minh làm sao còn kém hơn cả ta thế?”
“Đúng đó, xem ra sư huynh Thạch Minh không thắng được rồi.
“Chỉ có như vậy?” Chưởng môn có chút ngoài ý muốn, hoặc là nói có chút thất vọng.
Chỉ là không biết có phải ảo giác hay không, hắn có cảm giác Thu Vụ chi ý này không giống bình thường lắm.
Thế nhưng khác biệt ở chỗ nào, hắn không nói ra được.
Đại khái là ảo giác đi.
“Ha ha, xem ra Thạch Minh thua rồi.” Kim Trưởng lão mở miệng nói.
Nói thật, hắn cũng không nghĩ tới Thu Vụ chi ý của Thạch Minh lại kém như thế, hắn còn tưởng chốc nữa sẽ có một trận đại chiến xảy ra.
Không nghĩ tới, tình huống xảy ra lại là như vậy.
Lục Thủy không nói gì, Mộ Tuyết lúc này cũng đã lấy lại tinh thần, nàng nhìn chằm chằm vào Thu Vụ chi ý của Thạch Minh, có chút bất ngờ.
‘Khí thế không sai, nhưng mà, giống như là lấy bầu vẽ hồ lô vậy, có điều đúng thật là lĩnh ngộ của bản thân.’
Mộ Tuyết ngược lại không có suy nghĩ nhiều, người tài ba ở tu chân giới có vô số, ngộ được đồ tốt, lại càng nhiều vô số kể.
Tự nhiên không có gì đáng liên tưởng.
Cảm thấy Mộ Tuyết đã không còn quan tâm quá nhiều, Lục Thủy cũng nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ cần hắn không trực tiếp dán nhãn hiệu lên, vấn đề sẽ không quá lớn.
Ngay lúc này, Thu Vụ chi ý của Vĩ Thích phun trào.
Khí tức cường đại tuôn trào không ngừng như dòng sông, phóng về phía Thạch Minh.
Thiên Ngâm đang đứng xem cũng cảm thấy khẩn trương, chênh lệch quá lớn, nàng thực sự lo lắng.
Hải Yến thở dài trong lòng, cuối cùng Thạch Minh vẫn phải thua.
Nàng cảm thấy có chút đáng tiếc.
Đúng vậy, chênh lệch lớn như thế, tất cả mọi người đều cho là Thạch Minh sẽ thua.
Ưu thế trước đó đã không còn.
Ngược lại, Thạch Minh lại vô cùng bình tĩnh đứng nhìn tất cả, sau đó hắn bước lên, trực tiếp đối đầu với Thu Vụ chi ý kia.
Mà vào lúc này, trong đám người đột nhiên có người lên tiếng, giọng mang theo sự ngạc nhiên:
“Sao lại có cảm giác sương lên?”
“Đúng vậy, giống như có sương lên.”
“Trời đổi gió sao?”
Hải Yến ở xa xa cũng cảm thấy xung quanh có sương mù dâng lên, nàng có cảm giác không bình thường lắm.
Lúc này không nên có sương mù mới đúng.
Bọn người Thu Diệp Phong tự nhiên cũng nhìn thấy sương mù ở xung quanh.
Hắn có chút ngoài ý muốn.
“Cái này, không phải sương mù bình thường.”
Sau đó, lại có chút không tin nổi nói:
“Đây là, Thu Vụ chí ý?”
Mấy người Kim Trưởng lão cũng bất ngờ, nhưng bọn hắn không nhìn ra được đây là Thu Vụ chi ý của ai.
Mà ngay lúc này, kiếm của Thạch Minh chạm tới Thu Vụ chi ý của Vĩ Thích.
Trong nháy mắt tiếp theo.
Gió nổi lên.
...
Tất cả mọi người đều phát hiện sương mù xung quanh đang dần dâng lên, lưu chuyển, toàn bộ lớp sương mù này đều lao về phía Thạch Minh.
Lúc này, kiếm của Thạch Minh đã chém lên Thu Vụ chi ý của Vĩ Thích, không có bộc phát lực lượng trùng kích, cũng không có gây ra chấn động gì.
Mà là trực tiếp chém đứt Thu Vụ chi ý ở phía ngoài cùng.
Nhìn thấy Thạch Minh chặt đứt Thu Vụ chi ý của mình, Vĩ Thích bất ngờ.
Thu Vụ chi ý của đối phương rõ ràng rất yếu, vì sao lại lạnh thấu xương như vậy?
Nhưng Vĩ Thích không bối rối, hắn có đủ lượng Thu Vụ chi ý, Thạch Minh sẽ không kiên trì được bao lâu.
Sau đó, Vĩ Thích lập tức gia tăng Thu Vụ chi ý, sức mạnh cường đại tràn khắp lôi đài, trên cự thạch từ từ xuất hiện vết nứt.
Dường như không thể chứa nổi loại sức mạnh này.
Thu Vụ chi ý như dòng nước chảy xiết tuôn về phía Thạch Minh, mà kiếm trong tay Thạch Minh không hề dừng lại chút nào.
Hắn cứ như vậy tiếp tục dùng kiếm chém về phía Thu Vụ chi ý trước mặt.
Tốc độ của hắn rất nhanh, bước chân tiến lên cũng nhanh.
Mà sương mù xung quanh cũng dâng theo bước tiến của hắn.
Sương mù quanh thân Thạch Minh ngày càng nhiều, giống như dòng suối nhỏ tụ lại thành bể, như ao nhỏ mở rộng thành hồ, như nước trong hồ tràn ra tuôn trào không ngừng.
Theo sự biến hóa của sương mù, công kích của Thạch Minh càng ngày càng mạnh, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Hắn sắp tới gần Vĩ Thích.
Vĩ Thích cắn răng.
Thạch Minh quả thật đã vượt ra khỏi suy nghĩ của hắn, sức mạnh của Thạch Minh khiến hắn kinh ngạc không thôi, nhưng hắn không thể nhận thua được.
Cảnh giới của hắn cao hơn Thạch Minh, vì tôn nghiêm của chính mình, hắn không thể thua trận vào thời điểm này.
Vĩ Thích phun ra một ngụm máu, ép buộc mình phải phát động sức mạnh lớn hơn.
Giờ khắc này, Thu Vụ chi ý của hắn bắt đầu luận động, mạnh mẽ hơn so với trước đó gấp mấy lần.
Sức mạnh này như dòng nước chảy xiết, mà dòng nước chảy xiết này còn tràn ngập kiếm ý.
Vĩ Thích nắm chặt kiếm trong tay, bước lên nghênh đón Thạch Minh.
“Sơn Hải Dũng Đông.”
Theo di chuyển của thanh kiếm Vĩ Thích, Thu Vụ chi ý như núi như biển đồng thời lao về phía Thạch Minh.
Sức mạnh cường đại này khiến cho rất nhiều người ở bên ngoài phải lùi lại phía sau một khoảng.
Thạch Minh nhìn chằm chằm Vĩ Thích, nắm chặt kiếm hơn.
Lúc này, trong con mắt của hắn chỉ có kiếm của Vĩ Thích.
“Thu vụ là vạn vật.” (Thu vụ: Sương thu)
Trong chớp mắt, tất cả sương mù quanh quẩn bên thân Thạch Minh biến mất không thấy tăm hơi.
Ngay lúc này, kiếm của Vĩ Thích tiến sát đến, mà Thạch Minh một mặt bình tĩnh, không có chút kinh hoảng nào, kiếm của hắn từ đầu đến giờ vẫn chưa hề dừng lại.
Keng!
Hai mũi kiếm đánh vào nhau.
Sức mạnh cường đại lập tức khuếch tán, nhưng chưa được bao lâu, kiếm của Thạch Minh bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Vết nứt lan rộng, bao trùm lấy thanh kiếm.
Choang!
Kiếm của Thạch Minh vỡ thành từng mảnh rơi xuống đất.
Mà kiếm của Vĩ Thích vẫn tiếp tục lao về phía Thạch Minh.
Chỉ cần đâm trúng, vậy phần thắng sẽ thuộc về Vĩ Thích.
Thạch Minh lại hoàn toàn không ngạc nhiên trước tình cảnh này, hắn động khóe miệng, một câu nói khẽ vang lên:
“Vạn vật cũng là thu vụ.”
Trong chớp mắt, một cỗ sức mạnh vô hình trong nháy mắt khuếch tán trong không gian, trong những đám mây bên trên, và trong cả những phiến đá.
Một lượng lớn sương mù xuất hiện, nháy mắt đã tụ lại trên tay Thạch Minh.
Sau đó chậm rãi hóa thành một thanh đoản kiếm.
Kiếm này thay thế thanh kiếm gãy trước đó của Thạch Minh cản lại công kích của Vĩ Thích.
-----
Dịch: MB_Boss


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất