Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 373: Trực Giác Của Phụ Nữ

Chương 373: Trực Giác Của Phụ Nữ


‘Nếu như làm cho sư đệ Thạch Minh bị thương quá nặng, ta sẽ xuất thủ.’
Sau khi suy tính xong, Thiên Ngâm liền nhìn lên trên đài, chờ hai người đối chiến.
“Thạch Minh muốn xuất thủ? Hắn từ bỏ ưu thế của hắn sao?” Thu Diệp Phong hơi ngoài ý muốn.
Kim Trưởng lão có chút cao hứng nói:
“Suy nghĩ của người trẻ tuổi có đôi khi rất ngây thơ.”
Lục Thủy nhìn Thạch Minh đưa tay lên, chân mày cau lại:
‘Lĩnh ngộ rất tốt, nhưng là có hơi tốt quá, không biết liệu Mộ Tuyết có đem lòng sinh nghi hay không?’
‘Hẳn là sẽ không, nhưng tuyệt đối không thể để Mộ Tuyết biết Thạch Minh quen biết mình, nếu không sẽ rất rất nguy hiểm.’
‘Đến lúc đó có thể thuận lợi về nhà hay không cũng là một vấn đề.’
‘Nếu không, hay là chuẩn bị chạy trốn thật tốt trước?’
Sau đó Lục Thủy cũng từ bỏ ý nghĩ này, dù sao chạy thế nào cũng không có ích gì.
Hay là nghĩ cách né Thạch Minh đi.
Lúc này, Thu Vụ Chi Ý của Thạch Minh bắt đầu xuất hiện, sau đó, hắn động một cái, chủ động phóng về phía Vĩ Thích.
Tất cả mọi người đều không hiểu.
“Sư huynh Thạch Minh điên rồi.”
“Đúng vậy, có phải tại vì muốn tạo hình tượng tốt trước mặt sư tỷ Thiên Ngâm hay không?”
“Sư tỷ Thiên Ngâm quả thật nhìn rất đẹp, khó trách sư huynh Thạch Minh liều mạng như vậy.”
“Sư huynh Thạch Minh thích sư tỷ Thiên Ngâm, đây không phải chuyện ai cũng biết nha.”
“Các ngươi nói xem sư tỷ Thiên Ngâm có thích sư huynh Thạch Minh không?”
“Có lẽ có?”
“Tại sao? Ta không cảm thấy thế.”
“Trực giác của phụ nữ.”
“...”
Thiên Ngâm nghe thấy lời những người kia nói, mặt đỏ rần lên.
Đông Phương Trà Trà thở dài, nàng nói nhỏ:
“Những người này đều mù mắt cả sao, rõ ràng là tiên tử Thiên Ngâm bị người này chặn lại mấy chục năm.”
Thiên ngâm: “...”
Hương Dụ: “...”
Keng!
Kiếm của Thạch Minh đập vào thân kiếm của Vĩ Thích.
Hai người chính thức bắt đầu giao phong.
Mà theo công kích Thạch Minh tung ra, Vĩ Thích đã không còn lo lắng gì nữa mà dốc hết toàn lực ứng chiến với Thạch Minh.
Giữa bọn hắn có 0.1 chênh lệch, mà thực lực của hắn tuyệt đối mạnh hơn Thạch Minh, trận chiến này hắn tất nhiên sẽ thắng.
Thạch Minh không nghĩ quá nhiều, hắn cảm thấy phần thắng của mình cũng không nhỏ.
Đối mặt với công kích của Vĩ Thích, đấu pháp của Thạch Minh vô cùng liều lĩnh, mà tất cả đều là cận chiến.
Kiếm lên, kiếm xuống như vậy, gần như không cho Vĩ Thích quá nhiều thời gian để phản ứng.
Công kích của Thạch Minh quá mức hiểm độc, chọn thời cơ lại tốt, chiêu nào chiêu nấy đều trí mạng, một chiêu tiếp một chiêu, gần như không cho Vĩ Thích thời gian để cản.
Kể cả có, cũng không phải thứ người bình thường có thể nắm được.
Lúc này, Vĩ Thích phát hiện mình đã sai, mười phần sai.
Thực chiến của Thạch Minh mạnh hơn hắn rất nhiều.
Chưa có người nào từng thấy Thạch Minh động thủ, cho nên tất cả mọi người đương nhiên đều cảm thấy Thạch Minh không có năng lực thực chiến.
Đối mặt với áp chế này của Thạch Minh, Vĩ Thích cảm thấy thực lực của mình căn bản không có cách nào phát huy được.
‘Không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu còn như vậy, ta sẽ chỉ càng ngày càng bị động.’
Nghĩ như vậy, Vĩ Thích trực tiếp lấy thương ra đánh gãy tiết tấu của Thạch Minh.
Xẹt~
Kiếm của Thạch Minh xẹt qua ngực Vĩ Thích, một tia lửa trực tiếp xuất hiện.
Là pháp bảo hộ thân.
Mà vừa lúc này, Vĩ Thích công kích Thạch Minh.
Ầm !!!
Một tiếng lớn vang lên.
Thạch Minh bị đánh lui lại một khoảng.
Hắn chậm rãi đáp xuống đất, không có chút thương thế nào.
Mà ngực Vĩ Thích lại có nhiều thêm một vết kiếm, mặc dù không sâu, nhưng chung quy cũng là vết thương.
Nếu như không có pháp bảo hộ thân, hắn cũng sẽ không chỉ có một vết thương nhỏ như thế.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều có chút khó tin.
“Ta, ta hoa mắt sao?”
“Sư huynh Thạch Minh đè sư huynh Vĩ Thích lên đánh? Hơn nữa còn đánh sư huynh Vĩ Thích đến bị thương?”
“Chúng ta không phải hiểu sai chỗ nào chứ? Sư huynh Thạch Minh có chỗ nào yếu đâu?”
Rất nhiều người đều đang kinh ngạc, Thi Di cũng vậy, Hải Yến theo dõi ở phía xa cũng thế.
Nàng cho tới bây giờ cũng không biết Thạch Minh thế mà lại mạnh như vậy.
Ngay từ đầu nàng đã cho là kế hoạch này sẽ thất bại.
Về sau Đông Phương Trà Trà xuất hiện, thắng lợi của Đông Phương Trà Trà đã cho nàng nhìn thấy hi vọng.
Chỉ cần Thạch Minh có thể hòa được, vậy tân tú Thi Di này liền thua.
Thế nhưng nàng không nghĩ tới, Thạch Minh thế mà lại chủ động xuất kích, hơn nữa còn chiếm thế thượng phong.
“Thiên phú của sư huynh Thạch Minh đáng sợ như vậy, nếu như Thạch Minh một lòng tu luyện, vậy vị trí đại sư huynh có khả năng sẽ không phải như bây giờ.”
Sau đó Hải Yến lắc đầu, Thạch Minh nếu có thể lay chuyển được vị trí đại sư huynh, cũng có nghĩa là Thiên Ngâm cũng sẽ lay chuyển được vị trí của nàng.
Đến lúc đó, nàng có khả năng còn thảm hại hơn.
Có điều thắng bại còn chưa định, xem tiếp liền biết.
‘Sư đệ Thạch Minh có loại kinh nghiệm thực chiến này lúc nào vậy?’ Thiên Ngâm rất kinh ngạc.
Thật sự rất kinh ngạc.
Nàng phát hiện thiên phú của sư đệ Thạch Minh so với nàng nghĩ còn lợi hại hơn rất nhiều.
Tư thái vừa rồi, quả thực là của người đã trải qua nhiều trận chiến.
Thế nhưng nàng nhớ rõ Thạch Minh không có kinh nghiệm giao thủ với người khác.
Cơ bản đều là kinh nghiệm bị đánh.
“Các ngươi thấy thế nào?” Thu Diệp Phong nhìn Thạch Minh, cũng có chút bất ngờ.
Thật sự ngoài ý muốn, Thạch Minh đã hoàn toàn phá vỡ ấn tượng của bọn hắn về mình.
“Khó nói, chú ý của chúng ta đối với hắn không nhiều, có lẽ là đã ngầm khổ luyện đi.
Nhưng trước đó là Vĩ Thích chủ quan, mà tiết tấu lại bị đè ép, bây giờ Vĩ Thích có thể phát huy hoàn toàn thực lực 4.4 của mình.
Thạch Minh hẳn là không còn cơ hội.” Kim Trưởng lão nói.
Những người khác không nói thêm gì nữa.
Thoạt nhìn đúng là như vậy.
Thực chiến trước kia của Thạch Minh đúng là rất bình thường, nhưng kinh nghiệm thực chiến có được bây giờ của hắn đều là từ nhiều lần vào sinh ra tử mà ra, lúc ở Binh Mộ, hắn đã trải qua không biết bao nhiêu cuộc chiến.
Mà quan trọng nhất là, bên người hắn có đại lão tự mình chỉ đạo.
Thời điểm đó, kiếm trong tay liền bắt đầu có lực sát thương.
Cũng là khi đó, hắn hiểu được cách làm sao để dùng lực nhỏ nhất mà vẫn có thể đánh ra thiệt hại lớn nhất.
Lúc đối mặt với Vĩ Thích, hắn có cảm giác còn không bằng lúc đối mặt với đám cho hoang trong Binh Mộ.
Cho nên từ khi vừa mới bắt đầu hắn đã có thể đè ép đối phương mà đánh.
Bây giờ mặc dù không còn khả năng tiếp tục đè xuống đánh, nhưng cũng không sao, một vết kiếm trên người đối phương đã là đủ.
“Sư đệ Thạch Minh, là ta xem thường ngươi, bây giờ ta không còn khinh thị nữa, ta sẽ coi ngươi như đối thủ mạnh nhất mà đối đãi.” Vĩ Thích nâng kiếm trong tay lên, trong con mắt của hắn mang theo sự chuyên chú không gì sánh được.
Đồng thời, trên người hắn bắt đầu bộc phát Thu Vụ chi ý.
Xung quanh, sương bắt đầu lan rộng ra.
Sương mù như hồ nước dần khuếch tán.
-----
Dịch: MB_Boss


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất