Chương 398: Tụ Hợp
Lúc này, tất cả mọi người bị ngăn cách ở bên ngoài căn bản đều không biết tình huống bên trong là như thế nào, dù sao thực lực của bọn họ đều bị hạn chế.
Phải biết Nhược Thủy là thứ cần phải tránh, vấn đề tuy nhìn như không lớn, nhưng chỉ cần hơi không cẩn thận cũng có thể mất mạng.
Cho nên những người kia dù có không muốn ở bên ngoài cũng không được, nếu dám đi vào thì cũng không ai ngăn cản họ.
“Đa tạ Lục Thiếu gia, lần này khiến Lục Thiếu gia phải chấn kinh rồi.” Thu Diệp Phong thấp giọng nói, thân là một Chưởng môn thật không dễ dàng gì.
Lục Thủy lắc đầu, không nói gì thêm.
Lần này không thể trách Thu Cảnh Cung, trên lý thuyết mà nói, vấn đề lần này hẳn là mấy tháng sau mới bộc phát.
Bộc phát sớm như vậy tám chín phần là do Chân Thân Duy Nhất mà ra.
Sau đó Lục Thủy không nghĩ nhiều nữa, mà quay sang nói với Khô Thụ lão nhân:
“Dẫn Thạch Minh đi đổi lại thị nữ của Đông Phương Trà Trà đi, chúng ta sẽ rời đi luôn.”
Khô Thụ lão nhân không biết Thạch Minh là ai, nhưng bên trong mấy người này chỉ có một người hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ, hẳn là người này đi.
Sau đó Khô Thụ lão nhân trực tiếp rời đi, đi tìm thị nữ của Đông Phương Trà Trà.
...
Hương Dụ và Thiên Ngâm đều đang chờ đợi ở bên ngoài, tình huống ở bên trong như thế nào các nàng đều có thể nhìn thấy được một chút, Nhược Thủy đáng sợ kia thật khiến cho người ta kinh ngạc.
“Bọn họ hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu đúng không?” Thiên Ngâm mở miệng nói.
Nàng vốn cho rằng Hương Dụ sẽ đáp lại, nhưng Hương Dụ lại không nói gì.
Mà thứ trả lời nàng chính là một âm thanh khác.
Thiên Ngâm giật nảy mình, lập tức quay đầu lại xem.
Vừa xem xong, nàng liền ngây ngẩn cả người, là sư đệ Thạch Minh, là sư đệ Thạch Minh cả người đầy thương tích.
Thiên Ngâm lập tức tiến lên:
“Sư đệ Thạch Minh?”
Lúc này nàng mới phát hiện sư đệ Thạch Minh đã hôn mê bất tỉnh, có điều không nguy hiểm đến tính mạng.
Thiên Ngâm nhẹ nhàng thở phào.
Cuối cùng đã trở về rồi.
“Chuyện này, mấy người Trà Trà có phải cũng đã quay về rồi không?” Thiên Ngâm hơi nghi hoặc một chút.
Nhưng mà Hương Dụ đã biến mất.
Không bao lâu sau, nàng liền có câu trả lời.
“Chư vị, tình huống bên trong gần như đã ổn định lại rồi, người ở ngay phía dưới nền đất này, nhưng phần lớn đều đang ở trong trạng thái hôn mê, mọi người hãy tự xuống đưa người đi.” Giọng nói của Thu Diệp Phong truyền vào trong tai tất cả mọi người.
Nghe được câu này, Thiên Ngâm tự nhiên hiểu rõ, nhóm người Trà Trà khẳng định là bình an vô sự.
Nếu không giọng của Chưởng môn cũng sẽ không nhẹ nhõm như vậy.
Thiên Ngâm nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng nhìn sư đệ Thạch Minh, ánh mắt lộ ra vẻ tươi cười.
Nàng không để ý những người khác, cõng Thạch Minh đi đến một chỗ ẩn nấp ở bên trong một ngọn núi bên ngoài tông môn, dù sao với thể chất của Thạch Minh cũng không thể ở nơi đông người được.
Nhưng nàng thì khác, nàng có thể đợi ở bên cạnh sư đệ Thạch Minh.
Trong thời gian này liền nhìn xem tông môn sẽ khôi phục như thế nào đi, hẳn là sẽ rất nhanh.
...
Chưởng môn Thiên Nữ và nhóm Tố Loan cũng nhận được thông báo, không chút chậm trễ, Tố Loan lập tức mang theo Chưởng môn Thiên Nữ đi vào thông đạo kia.
Lúc này, không có người nào dám cản đường Chưởng môn Thiên Nữ, nàng ở chỗ này không ai dám không cho nàng mặt mũi.
Thậm chí phần lớn người ở đây đều cảm thấy phải chú ý thái độ với Chưởng môn Thiên Nữ một chút, phòng ngừa nàng đột nhiên quỳ xuống.
Đương nhiên, có tiên tử Tố Loan ở đây, mọi người đều rất yên tâm.
Nếu không thì sẽ thật nguy hiểm.
“Tiền bối Tố Loan, chúng ta đi xuống thôi.” Chưởng môn Thiên Nữ nói.
Bình thường, Chưởng môn Thiên Nữ vẫn rất có khí chất của Chưởng môn.
Chỉ cần không phải đối mặt với địch nhân, thì Chưởng môn Thiên Nữ vẫn sẽ hoàn toàn bình thường.
Ừm, trừ trong mấy chuyện kiểu như lần đầu gặp mặt hay lần đầu hợp tác không mang theo lễ vật.
Nhưng gần đây Tố Loan phát hiện, tu vi của Chưởng môn rất kỳ quái.
Mấy công kích bình thường lên thân thể của Chưởng môn càng ngày càng không có hiệu quả.
Thậm chí có lần nàng phát hiện vết thương trên tay Chưởng môn có thể khôi phục bằng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Nàng tự nhiên biết thương thế trên người Chưởng môn các nàng có thể tự khôi phục, nhưng tốc độ bây giờ dường như đã nhanh hơn rất nhiều so với trước kia.
Không tiếp tục suy nghĩ nhiều, Tố Loan mang theo Chưởng môn Thiên Nữ đi xuống phía dưới.
“Chưởng môn, xin chờ một chút, đừng nóng vội, phía dưới hẳn là vẫn còn Nhược Thủy, đây là thứ rất nguy hiểm.” Tố Loan nói.
Chưởng môn Thiên Nữ gật đầu:
“Ta biết, nhưng ta có lẽ cũng không sợ Nhược Thủy lắm đâu.”
Chưởng môn Thiên Nữ có cảm giác như là mình có kháng tính nhất định khi đối mặt với Nhược Thủy.
Là thiên phú của tộc Bất Tử.
Tố Loan có chút ngạc nhiên, sau đó nói:
“Tu vi của Chưởng môn còn thấp, không thích hợp để mạo hiểm.”
Chưởng môn Thiên Nữ gật đầu, nàng hiểu.
Nàng vẫn cảm thấy mình giống như không có quyền lực của Chưởng môn lắm, để nàng làm việc bình thường nàng đều sẽ làm.
Đặc biệt là cõng nồi, đây là thứ nàng thành thạo nhất.
Tóm lại là hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Rất nhanh sau đó, các nàng đã đi xuống phía dưới, vừa đến nơi, các nàng đã nhìn thấy Nhược Thủy phía xa xa đang dần chìm xuống, nhưng có một ít lại vẫn ở đó.
Chỉ là đặc tính của một chút còn sót lại đó cũng không giống với của phần lớn Nhược Thủy đang chìm xuống kia, hoặc là nói không được thuần khiết như vậy.
Đối với chuyện này, Tố Loan và Chưởng môn Thiên Nữ cũng không để ý nhiều, các nàng chủ yếu là đến tìm người của tông môn các nàng.
Khi các nàng vừa định bắt đầu tìm kiếm ở xung quanh đó, ở phía xa đột nhiên có người kêu to:
“Sư tỷ, Chưởng môn.”
Tố Loan và Chưởng môn Thiên Nữ kinh hãi, sau đó các nàng nhìn thấy có một đám người chạy về phía mình.
Đều là người của Thiên Nữ tông.
Chưởng môn Thiên Nữ và Tố Loan đều vui mừng, không có việc gì, tất cả mọi người đều không có việc gì.
Chưa đến một phút sau, các nàng đã tụ hợp lại một chỗ.
“Các ngươi đều không sao chứ?” Chưởng môn Thiên Nữ lập tức hỏi.
Nam Trưởng lão đầy kích động:
“Đúng vậy Chưởng môn, chúng ta đều tốt, những người khác vẫn còn đang hôn mê, chúng ta đã tỉnh lại trước, còn được chứng kiến đến tận khi trận chiến cuối cùng kết thúc.”
“Đúng vậy, chúng ta đều nhìn thấy.” Tố Nhiễm cũng rất kích động.
Tố Loan hiếu kỳ hỏi:
“Chuyện gì xảy ra mà các ngươi lại hưng phấn như vậy? Không đúng, tu vi của các ngươi tiến lên rồi?”
“Sư tỷ, ngươi đoán xem chúng ta đã gặp ai?” Tố Nhiễm ra vẻ thần bí nói.
“Ai?” Tố Loan có chút tò mò hỏi lại.
“Thần Nữ đại nhân, chúng ta gặp được Thần Nữ đại nhân ở trên đường, khi đó chúng ta không nhận ra, tận đến lúc cuối, khi chúng ta không còn sức để chống cự nữa, Thần Nữ đại nhân đã xuất thủ.
Mà tu vi của chúng ta tiến lên cũng là nhờ Thần Nữ đại nhân tự mình chỉ điểm cho.
Ngay từ đầu chúng ta còn cảm thấy chỉ là trùng hợp.” Tố Nhiễm kích động nói.
-----
Dịch: MB_Boss