Chương 397: Lần Đầu Ôm
Mộ Tuyết nhìn đối phương rời đi, không nói gì thêm.
Lấy thực lực của đối phương, muốn trở lại đỉnh phong cũng không cần quá nhiều thời gian, đại khái mấy năm là đủ rồi.
Một người thật lợi hại.
Còn vấn đề về Chân Thần Cửu, nàng không có hỏi nhiều, không có hứng thú lắm.
Hứng thú duy nhất chính là đánh Lục Thủy, gả cho Lục Thủy, mỗi ngày nhìn Lục Thủy chằm chằm.
Nhưng trên người Nhược Thủy Tam Thiên còn có mùi của Trà Trà, rất nặng.
Ừm, không có của Lục Thủy.
Nếu không nàng đã tức giận rồi.
Trở lại bên cạnh Lục Thủy, Mộ Tuyết liền thả tóc xuống, bỏ khăn che mặt ra, triệt hồi tử khí.
Thuận tiện kéo Chân Linh và Đinh Lương tới gần.
Sau đó đặt bên cạnh Trà Trà.
Làm xong tất cả, Mộ Tuyết mới ngồi xổm xuống trước mặt Lục Thủy.
Nàng quơ quơ quả đấm với Lục Thủy, nhỏ giọng nói:
“Sau này ta muốn đánh ngươi, ngươi có đồng ý hay không?”
“Ừm, không từ chối, vậy chính là đồng ý đi?”
“Sau này bị ta đánh, đừng nói ta chưa báo trước.”
Nói xong những lời này, Mộ Tuyết mới hài lòng nằm xuống bên cạnh Lục Thủy.
Nàng nằm ngay trước ngực Lục Thủy, chưa đụng vào, nhưng ở gần ngay trước mắt.
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, do dự một chút, sau đó nhẹ nhàng cụng trán vào ngực Lục Thủy, cuối cùng vui vẻ nhắm mắt lại.
Tất cả mọi người đều ngất đi, nàng tự nhiên cũng cần ngất đi.
Là ngất đi thật.
Mà trong nháy mắt khi Mộ Tuyết vừa ngất đi, Lục Thủy bất thình lình mở mắt.
Lục Thủy: “???”
Hắn không rõ tại sao mình lại đột nhiên tỉnh lại?
Nhưng rất nhanh hắn lại cảm thấy phía trước mình như có cái gì, nhìn xuống xem thì phát hiện là Mộ Tuyết.
Lục Thủy có chút bất ngờ, nhưng không hề động, chỉ nhìn Mộ Tuyết nằm trong ngực mình, ánh mắt lộ ra vẻ mừng rỡ.
Mộ Tuyết nhìn rất đẹp, mùi hương trên thân rất dễ chịu, hắn rất thích Mộ Tuyết.
‘Như vậy là vì Mộ Tuyết ngất đi, cho nên mới làm cho ta tỉnh lại?’ Lục Thủy cảm thấy suy đoán này chắc hẳn là không sai.
Hắn không sợ mất đi tri giác, bởi vì hắn biết rằng Mộ Tuyết chắc chắn sẽ quan sát hắn.
‘Mộ Tuyết, nàng làm như vậy, là muốn ta nhìn chằm chằm nàng sao? Cũng đúng, một cô nương ngất đi như vậy, sẽ thật nguy hiểm.’ Lục Thủy nghĩ trong lòng.
Nghĩ vậy, Lục Thủy lập tức dịch xuống một chút, cuối cùng dùng trán của mình đụng nhẹ vào trán của Mộ Tuyết.
Không có vì sao, chỉ là muốn đụng chạm, cảm giác thật vui vẻ.
Mộ Tuyết có thể đụng đụng ngực hắn, hắn đụng đụng trán của Mộ Tuyết thì có làm sao?
Về phần Mộ Tuyết ở trong ngực, bây giờ không phải là lúc đụng, sau khi cưới còn rất nhiều cơ hội.
“Nhân loại, ngươi đang làm gì?” Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Tiếng nói nghe rất non nớt, là một cô bé.
Lục Thủy hơi sửng sốt, sau đó hắn nhớ tới một người, giọng nói này, không phải là Chân Thần Duy Nhất kia sao?
Mộ Tuyết mang nó tới?
Thật phiền phức.
Nhưng Lục Thủy không để ý đến Chân Thần Duy Nhất, liếc cũng không liếc, làm bộ không nhìn thấy.
“Không thấy sao? Rõ ràng trước đó có thể nhìn thấy cơ mà, còn hung như vậy.” Cô bé tóc bảy màu hơi nghi hoặc.
Nhưng rất nhanh nàng lại thật hưng phấn:
“Tên nhân loại này không nhìn thấy ta, vậy liệu ta có thể hiện ra Chân thần chi uy, kiếm về uy nghiêm Chân Thần lần trước ta đánh rơi không?”
Lục Thủy: “...”
Chân Thần chỉ có chút tiền đồ này thôi sao?
Sau đó Lục Thủy nhẹ nhàng đứng dậy, hắn cảm giác được, phía trên có người muốn xuống, không gian nơi này đã bị mở ra, sau khi Nhược Thủy ổn định sẽ đi vào một khu vực sâu hơn, lại một lần nữa hóa thành một không gian mới.
Cho đến tận khi Nhược Thủy Tam Thiên thu hồi Nhược Thủy.
Sau khi Lục Thủy đứng dậy, Khô Thụ lão nhân đi xuống.
Hắn nhìn xung quanh một chút, phát hiện người bọn hắn muốn tìm đều ở đây, mà còn không có chút vấn đề nào, liền vô thức thở phào.
Có điều phỏng đoán của hắn quả nhiên không có sai.
“Thiếu gia đã xử lý tốt rồi sao?” Khô Thụ lão nhân cúi đầu hỏi.
Lục Thủy: “???”
Có ý gì?
Hắn đã xử lý cái gì rồi?
Người xử lý vấn đề là Mộ Tuyết, liên quan gì tới hắn?
Nhưng hắn cũng không thể nói là Mộ Tuyết xử lý.
Giờ hắn đột nhiên phát hiện mình còn phải cõng nồi giúp Mộ Tuyết, Mộ Tuyết tuyệt đối là cố ý, chỉ cần không nói, thì không ai có thể chọc thủng màn biểu diễn của hắn.
Dù sao cũng không tìm nổi chính chủ.
“Trước tiên mang người lên đã.” Lục Thủy nói.
Sau khi Khô Thụ lão nhân gật đầu, Lục Thủy liền cúi người nhẹ nhàng bế Mộ Tuyết lên.
Những người khác thì tùy tiện ném lên là được rồi, Mộ Tuyết đương nhiên phải do hắn tự mình ôm đi.
Nói đến đây mới nhớ, ở kiếp này, đây là lần đầu tiên hắn ôm Mộ Tuyết.
Vẫn nhẹ như vậy.
Đối với loại chuyện này, nếu Mộ Tuyết còn thức, vậy Lục Thủy chắc chắn sẽ không làm, nhưng nếu đã ngất đi, vậy hắn rất tình nguyện.
Nhưng hắn chắc chắn sẽ không động thủ động cước, loại chuyện như này xảy ra sẽ rất dễ khiến tình cảm ấm lên.
Chuyện này cực kỳ bất lợi đối với hắn.
Sau khi ôm lấy Mộ Tuyết, Lục Thủy liền lấy pháp bảo phi hành ra, rồi giẫm lên, tiếp đó một đường bay đi.
Nơi này đã bị đánh thông một đường, hơn nữa còn có Thượng Kiếm đạo nhân và Đan Hải che chở, có thể nói là vô cùng an toàn.
Nhìn Lục Thủy đi lên, Khô Thụ lão nhân cũng bắt đầu động thủ, hắn vỗ tay một cái, tất cả những người còn lại đều tự động bay lên, phi lên trên.
Hắn còn cần tự động thủ à?
Thất giai Nhập Đạo hắn, có đủ thủ đoạn.
Sau khi Lục Thủy đi lên, tất cả Nhược Thủy cơ bản đều rơi xuống, mà lực ảnh hưởng lại vô cùng nhỏ.
Việc dãy núi vẫn còn nói rõ rằng vấn đề không lớn.
Lục Thủy vừa lên đến nơi liền nhìn thấy Thượng Kiếm đạo nhân, Lục Thủy nhìn hắn, hắn tự nhiên cũng nhìn lại Lục Thủy.
Lục Thủy không nói gì, dù sao cũng không biết là ai, có trời mới biết có phải người Lục gia hay không.
Nhìn nhìn một lúc, tài tử kiếm đạo mới mở miệng nói:
“Xem ra Thiếu gia cũng không gặp trở ngại gì nhiều.”
Hắn cho là mình cũng có thể coi như thế hệ trước, coi như tiền bối, Thiếu gia sẽ chủ động chào hỏi hắn, đáng tiếc không phải.
Ngẫm lại cũng đúng, thanh danh Thiếu gia có vẻ như không tốt lắm.
Hành vi có chút khác thường cũng là điều có thể hiểu được.
Lục Thủy gật gật đầu, không nói gì.
Hắn ôm Mộ Tuyết quan sát xung quanh, phát hiện hao tổn nơi này nhận phải cũng không tính là nghiêm trọng.
Lúc này, Khô Thụ lão nhân cũng lên đến nơi.
“Không gian phía dưới rất lớn, Nhược Thủy đã rút đi, có thể cho những người khác xuống được rồi, phía dưới còn rất nhiều người.” Khô Thụ lão nhân nói.
Khô Thụ lão nhân vừa dứt lời, Thu Diệp Phong liền chạy tới.
“Lục Thiếu gia, xem ra mọi người không có việc gì, thật tốt quá rồi.”
Nhìn thấy bọn Lục Thủy không có việc gì, Thu Diệp Phong mới dám thở phào, Lục Thủy mà xảy ra chuyện, vậy Thu Cảnh Cung nói không chừng liền xong rồi.
“Để cho bọn họ đi xuống đi, người muốn tìm đều ở phía dưới.” Lục Thủy nói.
-----
Dịch: MB_Boss