Chương 505: Vay Tiền? Không Cho Mượn!
“Nơi này là khu vực tông môn chúng ta, người bình thường không được đi vào.” Một vị tiên tử tóc thắt bím nói.
“Chúng ta đến bái kiến Du Dao tiền bối.” Lục Thủy mở miệng nói.
Tin tức cụ thể của Du Dao, hắn đã để Chân Võ điều tra.
Bởi vì vốn là danh nhân, cho nên việc điều tra không hề có chút khó khăn nào, thậm chí không cần Chân Võ đi hỏi thăm, chính hắn cũng đã biết.
Hai tiểu tiên tử nhìn Lục Thủy và Mộ Tuyết một lúc, cuối cùng nói:
“Hai vị là?”
Lục Thủy và Mộ Tuyết liền báo tên của mình ra:
“Lục Thủy Lục gia.”
“Mộ Tuyết Mộ gia.”
“Có tín vật không? Hoặc là đồ vật nào đó có thể chứng minh thân phận.” Vị tiên tử tóc thắt bím lại hỏi một câu.
Mộ Tuyết quay đầu nhìn Lục Thủy.
Lục Thủy hẳn là có tín vật, ví dụ như Thất Lân Long Ngâm Kiếm.
Lục Thủy cũng biết Thất Lân Long Ngâm Kiếm có thể dùng làm tín vật, nhưng vấn đề là bây giờ kiếm không ở chỗ hắn, vậy hắn còn có tín vật gì khác không?
Suy nghĩ một chút, Lục Thủ phát hiện, hắn không có.
Nhưng giờ cũng không thể đi về được đúng không?
Sau đó hắn lấy ra Bất Diệt Tiên Kiếm từ túi trữ vật, nói với hai tiểu tiên tử kia:
“Đây là Thất Lân Long Ngâm Kiếm, người cầm đi hỏi một chút là biết.”
Mộ Tuyết: “...”
Nàng nhìn thanh kiếm trong tay Lục Thủy, nhất thời không biết nói cái gì.
Giả danh thì cũng thôi đi, giờ còn giả cả kiếm.
Hai tiểu tiên tử nhìn thanh kiếm một chút, phát hiện cái này quả thực không giống một thanh kiếm bình thường.
Sau đó nhận lấy nói:
“Bây giờ chúng ta sẽ đi lên hỏi.”
Sau đó một tiểu tiên tử liền biến mất trong tầm mắt của Lục Thủy và Mộ Tuyết.
“Hai vị có thể đến cái đình bên cạnh nghỉ ngơi một lát, có thông báo ta sẽ lập tức báo lại với hai vị.” Một tiên tử tóc không thắt bím khác nói.
Lục Thủy và Mộ Tuyết gật gật đầu, sau đó đi tới cái đình bên cạnh nghỉ ngơi.
“Lục Thiếu gia, Thất Lân Long Ngâm Kiếm đâu rồi?” Sau khi tới nơi, Mộ Tuyết liền tò mò hỏi một câu.
Nàng sợ Lục Thủy lại đem nó đi thế chấp.
“Sáng sớm đã bị Hồng Tố tiền bối mượn đi rồi.” Lục Thủy trả lời.
Mộ Tuyết gật gật đầu, Hồng Tố tiền bối muốn đi tới phần cuối của biển, có Thất Lân Long Ngâm Kiếm quả thực cũng có chỗ tốt.
Nhưng vấn đề bây giờ là, Du Dao tiền bối nhìn thấy thanh kiếm kia thì sẽ có phản ứng gì.
--- ---
Trên đại điện Xảo Vân Tông.
Hai người con gái trẻ tuổi mỹ mạo đang ngồi, sắc mặt của các nàng cũng không quá thoải mái.
Nhưng rất nhanh các nàng liền nhẹ nhàng thở phào.
Hải vực đã dần dần yên tĩnh trở lại, không cần các nàng phải chú ý từng giây từng phút nữa.
“Vấn đề cũng không lớn, không biết sư phụ bên kia thế nào.” Du Miêu tiên tử nói.
“Hẳn là không có chuyện gì, nghe sư phụ nói nàng định mượn Thất Lân Long Ngâm Kiếm rồi qua đó, như vậy kể cả có ở khu vực biển sâu cũng sẽ không ở thế bị động.” Du Dao tiên tử nói.
Các nàng chính là người quản lý Xảo Vân Tông, Du Dao tiên tử và Du Miểu tiên tử.
Du Miểu gật gật đầu, khi nàng đang định nói tới chuyện khác, đột nhiên có người đi vào đại điện, nói:
“Bái kiến Chưởng môn.”
“Có chuyện gì?” Du Dao hỏi.
“Bên ngoài có người nói muốn gặp Chưởng môn, nói là Lục Thủy Lục gia và Mộ Tuyết Mộ gia.” Nói đến đây, tiên tử liền lấy ra một thanh kiếm, sau đó tiếp tục nói:
“Đây là tín vật của bọn họ, nói là Thất Lân Long Ngâm Kiếm.”
Du Dao và Du Miểu kinh ngạc, Lục Thủy và Mộ Tuyết?
Hơn nữa còn mang đến Thất Lân Long Ngâm Kiếm?
Sau đó Du Dao vẫy tay một cái, thanh kiếm kia trực tiếp bay lên, rơi vào tay nàng.
Không cần nghĩ cũng biết đây không phải Thất Lân Long Ngâm Kiếm.
Nhưng nàng phát hiện phẩm chất của kiếm này vô cùng cao, đây cũng không phải một thanh kiếm mà người bình thường có thể lấy ra được.
“Sư muội, ngươi xem kiếm này một chút đi.” Du Dao đưa thanh kiếm cho Du Miểu.
Ánh mắt của Du Miểu đương nhiên cũng không kém, nàng nhìn kỹ một lần, sau đó thấy được một dòng chữ phía trên kiếm:
“Bất Diệt Tiên Kiếm?
Thanh kiếm này không tầm thường chút nào, tu chân giả bình thường không có khả năng có được loại kiếm cấp bậc này.”
“Hai người phía dưới tu vi gì?” Du Dao mở miệng hỏi.
“Một người nhị giai và một người không có tu vi.” Tiên tử ở dưới đại điện đáp.
Du Dao gật đầu, sau đó nói:
“Để bọn họ tới gặp ta.”
Sau đó tiên tử kia liền lui ra ngoài.
“Xem ra hẳn là bọn họ.” Du Dao nói.
Du Miểu đặt thanh kiếm sang một bên, cười nói:
“Nói mới nhớ, ta cũng chưa từng gặp thằng nhóc Lục Thủy này, có điều ta lại càng muốn nhìn thấy đứa nhỏ Mộ gia kia hơn.
Nghe nói lúc trước khi Lục Thủy tới từ hôn, sau khi nhìn thấy đứa nhỏ Mộ gia kia liền ở tại chỗ làm trái lời mệnh lệnh trong tộc.”
...
Trong đình, Lục Thủy và Mộ Tuyết nhận được thông báo, bọn họ có thể đi vào.
Mộ Tuyết thật ra cảm thấy khá ngoài ý muốn, thế mà thật sự có thể đi vào.
Sau đó Mộ Tuyết đứng lên, nàng nhìn váy tiên của mình một chút, thấy không có vấn đề gì xong mới lên đường.
Gặp trưởng bối là một chuyện khó khăn.
Lúc trước đến Lục gia, mặc dù cũng sẽ có chút để ý, nhưng kiếp trước nàng vẫn luôn ở Lục gia, rất thân cận với bọn họ, cho nên vấn đề không lớn.
Lần này thì không giống.
Nhỡ đâu lại bị mất mặt.
Lục Thủy ở bên cạnh nhìn Mộ Tuyết, hắn có cảm giác Mộ Tuyết đang khẩn trương.
Lớn vậy rồi mà còn cứ như một đứa trẻ vậy.
Hắn còn không khẩn trương đâu.
“Đêm nay Mộ Tiểu thư muốn ăn cái gì?” Trên đường đi, Lục Thủy hỏi.
“Ăn món điểm tâm ngọt?” Mộ Tuyết hỏi thử một câu.
“Mộ Tiểu thư mời sao?”
“Lục Thiếu gia cho ta mượn tiền sao?”
Lục Thủy: “...”
Này là chủ động vay tiền rồi?
“Không cho mượn.”
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy một chút, sau đó lấy cuốn sổ nhỏ ra viết viết.
Lục Thủy: “...”
Chuyện như này mà cũng muốn nhớ?
Nhưng cũng không quan trọng, để cho cuốn sổ nhỏ này sống thêm mấy tháng nữa, sẽ có lúc hắn khiến nó tỏa sáng.
Thấy Mộ Tuyết giở sổ ra ghi chép, Lục Thủy liền đi chậm lại, sau đó sát lại bên người Mộ Tuyết, sợ nàng không cẩn thận té ngã.
Thân là người bình thường, Mộ Tuyết mà ngã sẽ cảm thấy rất đau.
Đương nhiên, lúc đi bên người Mộ Tuyết, hắn cũng thử len lén liếc nhìn cuốn sổ của Mộ Tuyết.
Hắn rất tò mò không biết Mộ Tuyết rốt cuộc là nhớ như thế nào.
Chỉ là vừa mới lại gần, Mộ Tuyết đã đóng cuốn sổ lại.
“Mộ Tiểu thư lần này lại viết cái gì vậy?” Lục Thủy hỏi.
“Ghi lại một chút kiến thức, thuận tiện xem còn nợ Lục Thiếu gia bao nhiêu linh thạch.” Mộ Tuyết nhẹ giọng giải thích.
Lục Thủy không hỏi thêm nữa, hai người đã đi tới trước đại điện, đi vào là sẽ thấy hai vị tiền bối.
Sau đó, hai người Lục Thủy và Mộ Tuyết được một người khác dẫn vào trong.
Vừa đi vào, Lục Thủy và Mộ Tuyết liền cung kính nói:
“Vãn bối là Lục Thủy.”
“Vãn bối là Mộ Tuyết.”
“Xin ra mắt tiền bối.”
Du Dao nhìn Lục Thủy và Mộ Tuyết, cười cười nói:
“Xem ra không phải là người khác giả mạo rồi, vậy thì đổi một chỗ bình thường đi.”
-----
Dịch: MB_Boss