Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 512: Chém Ta Trợ Hứng Cho Các Vị

Chương 512: Chém Ta Trợ Hứng Cho Các Vị


Vừa quay đầu sang nhìn, Mộ Tuyết phát hiện Lục Thủy thế mà đang nhìn nàng.
Mộ Tuyết cảm thấy ấm áp, im lặng, quay đầu tiếp tục xem Lãng Hải Tinh Dũng.
Chỉ là vụng trộm bước một bước sang bên cạnh, một bước này đủ để dính sát vào Lục Thủy, trốn đến trong ngực Lục Thủy.
Nhưng mà, cảm giác mình chạm vào Lục Thủy lại không thấy đâu, nàng hơi nghi hoặc một chút.
Khi nhìn sang Lục Thủy, nàng phát hiện mình sở dĩ không dựa vào trong ngực Lục Thủy, là bởi vì Lục Thủy cũng lùi một bước.
Mộ Tuyết: “...”
“Mộ Tiểu thư, bên kia rất chật chội sao?” Lục Thủy nhẹ giọng hỏi.
Mộ Tuyết không nói chuyện, chỉ là giơ chân lên, đạp liên tiếp lên chân Lục Thủy.
Có biết nói chuyện hay không? Có biết nhìn bầu không khí không? Mộ Tuyết cực kỳ tức giận trong lòng.
Ah!
Không đau.
Lục Thủy cúi đầu nhìn xuống, hóa ra Mộ Tuyết là đang giẫm đạp lên váy tiên của nàng.
Cũng may chất lượng váy này tốt, nếu không Mộ Tuyết sẽ đau lòng chết.
Nhưng Lục Thủy vẫn đứng bên cạnh Mộ Tuyết, mặc dù chân Mộ Tuyết vẫn không chịu buông ra.
Mộ Tuyết tức giận vẫn đẹp mắt như vậy.
Sau đó Lục Thủy cùng Mộ Tuyết nhìn Lãng Hải Tinh Dũng phía trước.
Thời gian duy trì của Lãng Hải Tinh Dũng không quá dài, nhưng đủ rung động lòng người.
Rất nhiều người lúc này sẽ yên lặng tay trong tay, an tĩnh nhìn.
Chỉ có Lục Thủy và Mộ Tuyết là chân đạp chân.
Hoặc là nói một người giẫm, một người bị giẫm.
Một hồi lâu sau, sóng biển bắt đầu lắng lại, ánh sao như quay lại bầu trời.
Biển trời tách rời, tất cả quay trở về bình thường.
Lúc này, những người xung quanh mới xôn xao hẳn lên.
“Mỗi lần nhìn Lãng Hải Tinh Dũng đều có cảm giác khác nhau, cảm giác trong lòng rạo rực, tự tin bứt phá.”
“Ngươi mỗi lần đều mang một người khác nhau đến xem, lần này mang đến gia lớn nghiệp lớn, cho ngươi tài nguyên.”
“Nói bậy, ngươi là ai?”
“Ta là người đi cùng ngươi lần trước.”
“...”
Xa hơn lại có người nói.
“Ta cảm giác trong lòng có chút phấn khích, ngươi có muốn quyết chiến với ta không? Chém ta trợ hứng cho các vị.”
“Táo bạo như thế sao?”
“Đúng vậy, cảm xúc đến, không giết ta, không đủ để vuốt xuống hào hùng đang trào dâng trong ngực ta.”
“...”
Lục Thủy đối với mấy lời này có chút cạn lời, tu chân giới lớn như vậy, thật đúng là loại người gì cũng có.
Ví dụ như vị trước mắt hắn này, còn đang giẫm lên chân của hắn.
“Mộ Tiểu thư, chân.” Lục Thủy nói khẽ.
Hắn nói rất nhỏ, sợ giống như những người trước đó, bị xem như dị loại mà trào phúng.
Mộ Tuyết quay đầu nhìn Lục Thủy:
“Lục Thiếu gia nói cái gì chân cơ?”
Mộ Tuyết đương nhiên chính là cố ý, Lục Thủy không cần nghĩ cũng biết.
Hắn cúi đầu nhìn xuống mặt đất, nói:
“Không có gì, chính là muốn nói cho Mộ Tiểu thư biết, tiên váy tiền bối Du Dao tặng có vẻ như bị Mộ Tiểu thư giẫm đạp ra một cái lỗ rồi.”
Nghe được câu này, Mộ Tuyết vô thức lùi lại một bước.
Sau đó nàng liền biết mình bị Lục Thủy lừa.
Váy tiên tiền bối Du Dao tặng mặc dù nhìn chỉ như một bộ váy tiên bình thường, nhưng chất liệu so với vài pháp bảo phòng ngự bình thường còn tốt hơn.
Làm sao có thể bị nàng giẫm hỏng được.
Chân Lục Thủy có bị nàng giẫm bị thương, váy tiên cũng sẽ không có chuyện gì.
Nhưng Mộ Tuyết vẫn ngồi xuống kiểm tra một hồi, váy mới, để bẩn cũng không tốt.
Sau khi xác định váy không có vấn đề gì, Mộ Tuyết mới đứng lên.
Lúc này, Lãng Hải Tinh Dũng đã hoàn toàn lắng lại.
Muốn xem Lãng Hải Tinh Dũng lần tiếp theo, liền phải đợi mấy trăm chục năm nữa.
Nhưng có một vài người nhìn một lần rồi thì sẽ không đến nhìn lần thứ hai nữa, dù sao nó cũng không giúp ngươi tăng tu vi, chỉ là đẹp mắt mà thôi.
Đương nhiên, cũng có một vài ngươi sau khi xem lại đột nhiên đốn ngộ, loại cảm giác bức bối thật lớn kia đủ để cho một số người cảm nhận được trong lòng.
“Mộ Tiểu thư muốn ăn chút gì đó không?” Cơm tối còn chưa ăn xong đã chạy đến đây, Mộ Tuyết có lẽ vẫn còn đói.
“Đã no rồi.” Mộ Tuyết nhẹ giọng trả lời Lục Thủy.
Nàng cho là sau khi Lãng Hải Tinh Dũng qua đi, quan hệ giữa nàng và Lục Thủy nói thế nào cũng có thể nắm tay, thế nhưng nàng luôn cảm thấy càng ngày càng tệ.
Không đúng, là càng ngày càng bực mình.
‘Dứt khoát ném thẳng Lục Thủy xuống biển là được rồi.’ Mộ Tuyết hung tợn thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng tưởng tượng chính mình còn muốn nhảy xuống với Lục Thủy, nàng lại cảm thấy hay là lần sau rồi ném.
Váy tiên sẽ bị bẩn mất.
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, luôn có cảm giác Mộ Tuyết đang nghĩ lung tung vớ vẩn gì đó.
‘Thật muốn gõ gõ đầu của nàng, hỏi một chút xem bên trong có phải toàn là thuốc nổ hay không.’ Lục Thủy âm thầm nói.
Sau đó hắn liền xoay người rời đi:
“Mộ Tiểu thư, nên rời đi thôi.”
Bây giờ phần lớn người đều đã rời đi, Lục Thủy đương nhiên cũng định rời đi.
Mình với Mộ Tuyết, hai người ở chỗ này làm gì?
Cô nam quả nữ, nhỡ đâu bị Mộ Tuyết ném xuống biển thì hắn tìm ai khóc đây?
Đánh thì đánh không lại, mắng thì mắng không được.
Cho nên, hắn cảm thấy vẫn nên đến nơi có người một chút.
Không bao lâu sau, hai người đã đi đến trên đường phố, trên đường còn có không ít người vừa mới đi xem Lãng Hải Tinh Dũng.
“Vừa rồi Lục Thiếu gia có thấy hay không, vừa rồi khi Lãng Hải Tinh Dũng diễn ra có một ngôi sao cực kỳ chói mắt du động, giống như muốn thoát khỏi trói buộc của biển sao vậy.” Trên đường, Mộ Tuyết hỏi.
Lúc này, nàng đã lấy trâm cài tóc xuống, để mái tóc dài xõa tung.
Để xõa hoàn toàn là bởi vì cảm thấy hoàn cảnh dưới ánh đèn này tương đối thích hợp để tóc dài.
Có thể khiến cho Lục Thủy thấy vẻ đẹp đặc biệt của nàng.
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết một chút, cảm thấy việc Mộ Tuyết có hôn ước thật đúng là một chuyện khiến người ta vui vẻ.
Nói ra cái này, Lục Thủy cũng cảm thấy có chút tò mò.
Hắn nhỡ rõ hắn và Mộ Tuyết từ nhỏ đã có hôn ước với nhau, ngược lại lại không hỏi rõ xem là chủ ý của ai.
‘Nói đến Mộ gia và Lục gia trước đó hình như không có liên quan gì mà? Thiên phú của Mộ Tuyết cũng không đến mức kinh thiên động địa.’ Lục Thủy hơi nghi hoặc.
Nhưng cũng không để ý nhiều.
Lục gia thông gia với người khác, vốn chính là chuyện hiếm khi bình thường.
Hắn từ nhỏ đã có thiên phú bình thường, sớm định ra hôn ước cho hắn cũng là một thao tác bình thường.
“Ngôi sao Mộ Tiểu thư nói, ta không nhìn thấy.” Lục Thủy lấy lại tinh thần, trả lời vấn đè của Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết quay đầu nhìn về phía Lục Thủy, im lặng không nói gì.
Nghĩ thầm, mình đẹp mắt như vậy sao?
Lục Thủy vẫn luôn nhìn nàng.
Kỳ cảnh kinh diễm như vậy cũng không lọt vào mắt hắn.
Nhưng trong lòng Mộ Tuyết rất là vui vẻ, mình quả nhiên đặc biệt hấp dẫn ưa thích của Lục Thủy.
“Lục Thiếu gia định bao giờ trở về?” Mộ Tuyết lại hỏi.
Lục Thủy suy ngẫm một lát.
Bây giờ Lãng Hải Tinh Dũng cũng đã nhìn rồi, cũng không còn cái gì khác đáng giá để bọn hắn ở lại bên ngoài.
Cũng nên trở về thôi.
Lần này cũng đi ra được gần nửa tháng.
Ừm, là Lục Thủy đã ra ngoài mười ngày, Mộ Tuyết mới ra ngoài được bốn năm ngày.
-----
Dịch: MB_Boss


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất