Chương 532: Ai Dám Nói Hắn Là Lưu Hỏa Giả? 1
Sau đó Lịch Thiên Xích và ma tu Hòa Vũ Diệp trực tiếp đi vào bên trong, áp chế của Kiếm Đạo nơi này không có tác dụng gì đối với bọn hắn.
Nhưng bọn hắn cũng vẫn phản hồi một chút cảm ngộ kiếm ý.
Lúc ở ngoài quần đảo Mê Vụ, bọn hắn có cọ xát được một chút.
Mặc dù không nhiều, nhưng tu vi của bọn hắn là gì chứ?
Cảm ngộ lấy được, đương nhiên không phải thứ mà những người ở đây có thể so sánh được.
Lục Thủy nhìn hai người kia cứ như vậy một đường đi vào bên trong, khí thế bàng bạc, khiến cho người ta không cách nào nhìn thẳng.
Ép cho tất cả những người ở đây nhất thời đều không thể động đậy.
Đến tận khi bọn họ đã đi được một khoảng, từng người một mới thở phào nhẹ nhõm.
“Uy áp này thật mạnh.”
“Thật sự là Lưu Hỏa sao? Nếu không thì làm gì có ai có thể đi thẳng vào trong như vậy được?”
Kinh Hải nhìn hình bóng của Lịch Thiên Xích, nhất thời im lặng.
Hắn đã từng tiếp xúc với Lưu Hỏa, nhưng nói thế nào đây, khí tức có chút không giống lắm.
Đương nhiên, cũng có thể là thay đổi sau khi mạnh lên.
Nhưng Lưu Hỏa đúng là tồn tại không người nào có thể với tới được, trong nháy mắt vừa rồi, hắn cảm giác được khí tức sức mạnh mênh mông của đối phương.
Một vài tiền bối trong tông môn bọn hắn còn có chỗ không bằng.
“Thiếu gia?” Chân Võ ở gần đó nhẹ giọng gọi.
Lục Thủy thu hồi ánh mắt, nói:
“Tạm thời không cần để ý.”
Chân Võ Chân Linh không nói thêm gì nữa.
Rầm!
Ngay lúc Lục Thủy lại cúi đầu xuống đọc sách, tiếng người ngã sấp xuống đột nhiên vang lên, còn ở ngay cạnh hắn.
“Ai nha nha, đau.” Tiếng kêu đau lập tức vang lên.
Lục Thủy nghe thấy giọng nói này, có cảm giác giống như đã nghe thấy ở đâu rồi.
Sau đó hắn quay đầu nhìn xuống, phát hiện ở một chỗ cách hắn không xa có một thiếu nữ đang nằm sấp xuống.
“Đông Phương Tra Tra?” Lục Thủy có chút ngoài ý muốn.
Đông Phương Tra Tra thế mà cũng tới.
Nàng đi vào thế nào vậy?
Rất nhanh sau đó Lục Thủy đã thấy Nhục Thực Hoa trên đầu Đông Phương Tra Tra, hắn liền hiểu Đông Phương Tra Tra đi vào kiểu gì.
“Đông Phương đệ đệ? Ngươi đã đến rồi sao?” Đông Phương Trà Trà cố gắng ngồi dậy, sau đó chào hỏi với Lục Thủy.
Bởi vì biểu đệ Lục Thủy rời nhà đi ra ngoài vẫn luôn tự gọi mình là Đông Phương Hạo Nguyệt, cho nên Đông Phương Trà Trà cảm thấy gọi hắn là Đông Phương đệ đệ tương đối tốt.
Không thể cho người khác thêm phiền phức.
Lục Thủy cũng không để ý Đông Phương Tra Tra gọi hắn thế nào.
“Đúng rồi, vừa nãy các ngươi có nhìn thấy tên Lưu Hỏa giả kia không?” Đông Phương Trà Trà mở miệng hỏi.
“Hắn có nói hắn tên là Lưu Hỏa à?” Lục Thủy nhìn về phía Đông Phương Trà Trà, hỏi.
Phải biết rằng, người kia đến nhưng một câu cũng không nói, chỉ là tất cả mọi người đều đoán rằng đối phương chính là Lưu Hỏa.
Người khác đoán được thì rất bình thường, nhưng với trí thông minh này của Đông Phương Tra Tra thì sao có thể đoán được?
Cho nên Lục Thủy mới mở miệng hỏi.
“Đúng thế, người bên ngoài đều biết một vài tiền bối của Kiếm Nhất Phong đã xuất động.” Đông Phương Trà Trà lập tức nói.
Lúc này, những người khác cũng quay đầu nhìn lại.
Đông Phương Hiểu Hiểu cũng đã nhận ra Đông Phương Trà Trà, nàng thật sự rất ngạc nhiên không biết Trà Trà làm thế nào để vào đây.
Nơi này chỉ có người đã từng tiến vào kiếm đạo vô thượng mới có thể vào, Trà Trà không có tiến vào kiếm đạo vô thượng.
Có thể là đặc quyền của thiên tài đi.
Có điều nàng cũng nhìn thấy Lục Thủy.
Nàng nhận ra Lục Thủy, khi đó bọn nàng đã từng gặp qua rồi.
“Khó trách lúc đó hắn hỏi ta có phải người Đông Phương gia hay không, hóa ra là hắn biết Trà Trà.”
Rất nhanh sau đó Đông Phương Hiểu Hiểu lại cảm thấy không đúng.
Vì sao biết Trà Trà, lại cảm thấy nàng là người Đông Phương gia?
Nhưng nàng bây giờ càng tò mò chuyện của Lưu Hỏa kia hơn.
Xem xem Trà Trà nói thế nào.
Đương nhiên, nàng chưa từng có suy nghĩ đi qua chào hỏi Đông Phương Trà Trà.
“Vậy vì sao ngươi lại nói hắn là Lưu Hỏa giả?” Lục Thủy hỏi.
Hắn muốn biết Đông Phương Tra Tra làm thế nào để phân biệt đối phương là thật hay là giả.
“Trên người hắn không có lửa, ta cảm thấy tám phần là giả.
Nhưng vẫn còn hai phần khả năng, cho nên Hương Dụ không để ta dùng câu khẳng định.” Đông Phương Trà Trà giải thích.
Lục Thủy nhất thời không nói gì.
Cứ cho là không nghe thấy đi.
Những người khác cũng nhất thời không biết nói gì cho phải.
Nhưng lúc Lưu Hỏa ra sân, hình như quả thật rất hay mang theo lửa.
Không có lửa rất dễ là giả danh.
Nhưng nơi này là Kiếm Nhất Phong, ai dám ở chỗ này giả danh Lưu Hỏa chứ?
Cho nên, hẳn là thật.
“Lưu Hỏa vừa rồi kia, trên người hắn có lửa xuất hiện à?” Đông Phương Trà Trà hiếu kỳ hỏi.
“Không có.” Lục Thủy bình tĩnh trả lời.
Sau đó lại cúi đầu đọc sách, không muốn nhận sự chú ý của người khác.
Đông Phương Trà Trà cũng không nói chuyện, nàng chính là muốn biết trên người Lưu Hỏa kia rốt cuộc có lửa xuất hiện hay không.
Mà bây giờ biểu đệ Lục Thủy lại đang đọc sách, nàng tốt nhất không nên quấy rầy.
Sau đó Đông Phương Trà Trà nhìn bốn phía một chút, phát hiện Hiểu Hiểu muội muội cũng ở đây.
Nàng muốn đi qua, lại phát hiện đến ngồi còn thấy khó chịu, chứ đừng nói tới việc qua đó tìm Hiểu Hiểu muội muội nói chuyện phiếm.
Thật thê thảm, lại phải bò đi.
Lục Thủy vẫn ngồi đó xem sách, Đông Phương Trà Trà cảm thấy không có khả năng tiếp tục ở lại, liền quay người bắt đầu bò ra.
Không có cách nào khác, nàng không đứng dậy nổi.
Những người khác thì thuận theo chủ đề của Đông Phương Trà Trà, bắt đầu thảo luận chuyện người kia rốt cuộc có phải là Lưu Hỏa thật hay không.
Phần lớn người ở đây đều cảm thấy là Lưu Hỏa thật, chỉ có một phần nhỏ người cảm thấy cần phải có phe cánh chống đối, cho nên cảm thấy đây không phải là Lưu Hỏa thật.
Đương nhiên, cũng có người giữ thái độ trung lập.
Có phải hay không liên quan gì tới ta? Đại khái chính là loại suy nghĩ này.
Kinh Hải thì lại lâm vào trầm tư.
...
Trời sắp tối, Lục Thủy đột nhiên thu hồi lại ánh mắt từ trên trang sách, ngẩng đầu nhìn về phương xa.
‘Khí tức Phật Môn? Mà lại không chút thu liễm nào, người của Khổ Hải Phật Môn có chuyện gì thế?’
Lục Thủy có chút ngoài ý muốn.
Khổ Hải Phật Môn dạo gần đây tương đối ít nổi danh.
Lần này sao lại đột nhiên khoa trương như vậy?
Giống như đang tuyên chiến với người khác vậy.
‘Cường giả Chủ chiến của Phật Môn?’
Không cần biết là thế lực nào, nhất định đều sẽ có phân công rõ ràng, loại chiến đấu ắt không thể thiết.
Tiên Đình có Chiến Thần, Phật Môn đương nhiên cũng có Chiến Đấu Cổ Phật.
‘Nếu như đến đây, không biết Kiếm Nhất Phong có ra tay không?” Lục Thủy có chút tò mò.
Phải biết người của Phật Môn này không hề sợ chọc phải người khác chút nào.
-----
Dịch: MB