Chương 537: Lưu Hỏa Thật Đăng Tràng 2
Ở trong Kiếm Nhất Phong, bất kể là người có thể nhìn thấy hay không nhìn thấy cuộc đọ sức trên không trung, tất cả đều nghe được tiếng nói của Lâu La Cổ Phật.
Tiền bối Kiếm Nhất Phong, bại.
Bây giờ cũng chỉ là đang vật lộn chống đỡ mà thôi.
Một khi tiền bối của Kiếm Nhất Phong không nhịn được nữa, khả năng rất lớn bọn họ sẽ phải bỏ mình ở Kiếm nhất Phong.
Nhất là người ở Kiếm Ý Trì.
Bọn hắn phát hiện áp lực đè lên mình càng lúc càng lớn, không gian sinh tồn cũng càng ngày càng ít.
Bọn hắn thậm chí còn thấy được “Lưu Hỏa” cũng đang vật lộn chống đỡ như mình.
“Nơi này có vẻ như cũng không kiên trì được lâu nữa, có phải là chờ đến lúc giao chiến kết thúc thì chúng ta sẽ chết hết hay không?”
Có người nói.
“Ta đã thử rất nhiều cách rồi, căn bản không có khả năng đi ra ngoài.”
“Lưu Hỏa còn không ra được, đừng nói là chúng ta.”
“Đối mặt với tồn tại đáng sợ mức này, ngay cả Lưu Hỏa cũng không có cách nào.”
“Đúng vậy đó, dù sao chênh lệch cũng quá lớn.”
“Không biết Kiếm Nhất Phong còn cách nào hay không.”
Phần lớn người đều cảm thấy khủng hoảng, bọn hắn lúc này quả thực đã có thể nhìn thấy cái chết ở ngay trước mắt.
Mỗi người đều đang từng bước tiến đến cái chết.
Nhưng lại không có bất kỳ cách nào.
Vị tiền bối kia của Kiếm Nhất Phong cũng nhíu mày, xác thực không có cách nào.
Nếu như không phải là có Lưu Hỏa ở đây, nơi này khả năng đã không còn tiếp tục kiên trì được nữa rồi.
Mặc dù vậy, nơi này cũng không thể kiên trì được quá lâu nữa.
“Bên ngoài không có cách nào ổn định lại sao?” Vị tiền bối của Kiếm Nhất Phong có chút nôn nóng trong lòng.
Hắn thậm chí còn hy vọng một người giống như truyền kỳ như Lưu Hỏa có thể nghĩ ra một cách nào đó.
Thế nhưng, hắn biết đây chỉ là suy nghĩ hão huyền, đó căn bản là không thể nào.
Lịch Thiên Xích cau mày.
“Không tìm được cách, chỗ ta cũng không còn kiên trì được bao lâu nữa đâu.”
“Không có cách nào, kể cả giờ ngươi tự nổ cũng vô dụng, mặc dù có khả năng là có thể nổ vỡ khóa, nhưng ta sẽ không tránh được.” Ma tu Hòa Vũ Diệp bình tĩnh nói.
“Vậy ngươi tự nổ đi, ta hẳn là có thể tránh được.” Lịch Thiên Xích nói.
“Không được, cường độ nổ của ta kém hơn ngươi một chút.” Ma tu Hòa Vũ Diệp nói.
“...thật sự cứ như vậy chết ở chỗ này sao? Ở chỗ này không có người nào có khả năng sao?” Lịch Thiên Xích hỏi.
“Ngươi thế nhưng là Lưu Hỏa đấy, bọn họ đều đang trông cậy vào ngươi.” Ma tu Hòa Vũ Diệp lườm Lịch Thiên Xích một cái.
“Không đúng, nơi này chắc chắn còn có cường giả, cảm giác trước đó của ta hẳn là không sai, trừ khi hắn sớm đã đi ra ngoài.” Lịch Thiên Xích hướng mắt về phía gần đó nhìn một lượt, thế nhưng dù có nhìn thế nào, hắn cũng không tìm thấy ai có thực lực cao hơn hắn.
Mở miệng tìm?
Phải nói như thế nào mới động được đối phương?
Mời người ta ăn điểm tâm?
Lịch Thiên Xích do dự.
--- ---
“Trà Trà Tiểu thư, hãy đợi ở đây, đừng chạy lung tung.” Chân Linh che chở Trà Trà, nói.
Chân Võ không có ở đây, mà đang ở trong tối.
Chủ yếu là bọn họ vừa nghĩ tới một vấn đề.
Nếu như Trà Trà Tiểu thư hỏi về Thiếu gia bọn họ, bọn họ sẽ không giải thích được.
Thiếu gia đi đâu làm gì bọn họ cũng không biết.
Cho nên để không gây ra phiền toái không cần thiết, hai người quyết định một sáng một tối bảo vệ cho Trà Trà Tiểu thư.
Lúc này Trà Trà đang tránh sau lưng Hương Dụ, Chân Linh nói cái gì, nàng liền nghe cái đó, tuyệt đối sẽ không mang đến cho hai người Chân Linh bất cứ phiền phức gì.
Chân Linh cũng cảm thấy Trà Trà Tiểu thư thật sự không gây chút phiền phức nào cho người khác cả.
Khó trách Hương Dụ kiểu gì cũng nói ra được một thân ưu điểm về Tiểu thư nhà nàng.
Chân Linh thở dài, hoàn toàn không giống với Thiếu gia bọn họ.
Thiếu gia bọn họ chuyện gì cũng làm được.
Có điều hình như lời nói của Thiếu nãi nãi đặc biệt có tác dụng.
Mà bọn họ cũng cảm thấy, có Thiếu nãi nãi ở đó, Thiếu gia sẽ an ổn hơn rất nhiều.
Đáng tiếc lần này không có Thiếu nãi nãi ở đây, đương nhiên ở đây cũng không tốt.
Nơi này quá nguy hiểm, hai người bọn họ thật ra rất khó mà bảo vệ được ai lúc này.
Nếu không phải dựa vào trạng thái mà Thiếu gia cho bọn họ, thì có lẽ nửa bước bọn họ cũng khó mà đi được.
Trong bóng tối, Chân Võ cầm điện thoại, có tín hiệu, hắn đã chuẩn bị gọi điện cầu viện Tộc trưởng bất kỳ lúc nào.
Chuyện lần này Thiếu gia chắc chắn không thể xử lý được.
Một khi tiền bối Kiếm Nhất Phong thua, hắn sẽ lập tức gọi điện cầu viện.
Kể cả Đại Thiếu gia có bị chỉ trích thì hắn cũng sẽ không do dự.
Lúc này, Chân Võ đang mặc một chiếc áo bào đen mà Lục Thủy đưa cho, có áo bào đen trên người, hắn hoàn toàn có thừa thời gian.
Mặc áo bào đen vào rồi, hắn liền sẽ không nhận bất cứ áp chế nào.
Mặc dù không biết làm sao Thiếu gia nhà mình làm được, nhưng chiếc áo bào đen này chính là có thể miễn dịch với hầu hết áp chế bên ngoài.
...
Kiếm Nhất Phong bị đánh, thật ra vẫn có không ít người cảm giác được.
Nhưng rất nhiều người đều không chú ý.
Đạo Tông ngược lại có chú ý tới, bởi vì chỗ bọn hắn có thể nói là cách đó gần nhất.
“Người động thủ lại là hắn, bên kia có thể kiên trì đến bây giờ đã coi như không tệ, đáng tiếc.”
Lúc trước bọn hắn không thể nào hiểu được tại sao người này mới chỉ gặp Lục Vô Vi có một lần, đã trực tiếp từ bỏ kiếm trong tay.
Điều này tương đương với việc từ bỏ thực lực của hắn.
Không ai hiểu nổi hành vi này của hắn.
Cho đến tận khi bọn hắn nhìn thấy Lục Vô Vi xuất thủ, ít nhiều đều đã có chút hiểu được.
...
Chiến Thần của Tiên Đình cau mày lại.
“Lâu La Cổ Phật? Hắn thế mà đã thức tỉnh rồi, hơn nữa tu vi cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu.”
“Hắn không mở ra kiếp sau?”
Chuyện này đối với bọn hắn mà nói cũng không phải chuyện tốt.
Tiên Đình trước mắt mặc dù có hắn ở đó, nhưng hắn chưa có trở lại đỉnh phong.
Mà những người chủ trì công việc thức tỉnh kia của Tiên Đình, không có một ai có thể đọ sức với Lâu La.
Cộng lại cũng không được.
Khổ Hải Phật Môn có thêm Lâu La, có thể nói là vượt lên trên tất cả mọi người trong nháy mắt.
“Đáng tiếc, người hắn chọc không phải Lục Vô Vi.”
Nếu như Lâu La Cổ Phật khiêu chiến Lục Vô Vi, vậy thì thú vị rồi.
...
Tâm Hỏa Cổ Phật đương nhiên cũng phát giác.
Nhưng hắn không để ý, Kiếm Nhất Phong, hắn đương nhiên cũng biết.
Lâu La Cổ Phật đi tới đó là chuyện đương nhiên, chỉ là nhanh hơn khá nhiều so với dự đoán của hắn.
Bất kể cuối cùng như thế nào, Kiếm Nhất Phong hẳn là không có người nào giữ lại được Lâu La Cổ Phật.
Hắn đương nhiên sẽ không đi để ý quá nhiều.
--- ---
Lục Thủy lúc này đang đi trên một đường núi, dưới mỗi một bước chân của hắn đều có trận văn xuất hiện, đây là đường lui hắn để lại cho chính mình.
Cũng là để tiện cho các hành động sau đó.
Lúc đi đến sườn núi, Lục Thủy lấy mặt nạ ra, mang lên mặt, tiếp đó lại lấy ra Hồng Ô.
Khi Hồng Ô xuất hiện trong tay hắn, ngọn lửa lại một lần nữa bao trùm lấy hắn, không bao lâu sau, toàn thân Lục Thủy trên dưới đều là lửa cháy, giống như một người lửa.
Ngay cả Đậu Nha trên bả vai hắn cũng hoàn toàn bị lửa bao trùm.
Nhưng nó vẫn như cũ nhìn chằm chằm Lục Thủy chảy nước miếng.
Chỉ là người bình thường không cách nào nhìn thấy được.
“Phật quang của Cổ Phật có thể trấn áp người khác, cũng có thể che đậy cảm giác của một số người, với ta mà nói là chuyện tốt.
Nhưng vẫn cần chú ý cẩn thận.”
Lục Thủy không hề cảm thấy Kiếm Nhất Phong bình thường.
Cường giả ở nơi này không hề ít chút nào, nếu như bị phát hiện, với hắn mà nói là một việc rất phiền phức.
Có điều khi hắn đang đi trên núi, hắn có cảm giác bên trong Kiếm Nhất Phong thật ra còn có một cỗ sức mạnh cường đại không kém gì sức mạnh của vị Cổ Phật kia.
Nguồn lực lượng này cũng không sinh động, giống như đang bế quan.
Trông cậy vào nó thì chẳng khác nào đứng yên nhìn trời.
-----
Dịch: MB