Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 553: Cá Chép Vượt Long Môn Hóa Thành Rồng 1

Chương 553: Cá Chép Vượt Long Môn Hóa Thành Rồng 1


Con đường mà Chân Võ, Chân Linh đang đi vẫn bình thường, chưa gặp phải trở ngại gì. Nhưng mà, những gì người khác trải qua lại không giống như vậy.
Đông Phương Trà Trà đang đứng giữa một hòn đảo nhỏ, nàng thật sự không nhìn thấy được con đường nào cả.
"Đây là cái Mê Cung kiểu gì?" Đông Phương Trà Trà bĩu môi, cảm thấy mình bị bắt nạt.
Bốn phía xung quanh Đông Phương Trà Trà không có gì khác ngoài biển, cả thế giới đều là nước.
Nơi nàng đang đứng rất nhỏ, chỉ cần thêm một người nữa thôi cũng làm nơi này trở nên chen chúc. Nơi này phải gọi là gò đất nhỏ thì đúng hơn.
Trên mặt đất có một ít cỏ, nếu như nàng có thể thu nhỏ lại vài lần, thì có thể nói bản thân đang ở trên đảo.
"Thì ra không có đường đi cũng gọi là Mê cung."
Đông Phương Trà Trà ngồi xuống đất, hai tay nâng má nhìn biển cả.
Hương Dụ nói, biển cả rất nguy hiểm, không có chuyện gì thì đừng tùy tiện đi lại lung tung, dễ dàng gặp nguy hiểm.
Sau đó Đông Phương Trà Trà đem Đậu Nha đặt ở bên cạnh, lấy ra cần câu, bắt đầu câu cá.
Biểu tẩu nói cần câu này là lúc đi câu với Lục Thủy biểu đệ, nàng nhờ Hương Dụ đi mua.
Sẵn dịp này có thể lấy ra dùng.
"Ngươi đừng nhìn ta rồi chảy nước bọt, chờ chút ta câu cá cho ngươi ăn." Đông Phương Trà Trà nhìn dáng vẻ của Đậu Nha, sau đó nói.
Đông Phương Trà Trà cứ như vậy mà ngồi câu cá, nàng vẫn còn mang khăn che mắt.

Tại một nơi khác trên biển, cũng toàn nước và nước.
Trên mặt nước cũng có một hòn đảo, chỗ này thì lớn hơn một chút so với chỗ của Đông Phương Trà Trà.
Có một cô gái tóc ngắn đang đứng trên đảo, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt có chút hờ hững.
Đạo Tông Vũ Niết.
Gia thế của nàng và Đông Phương Trà Trà tương đương nhau.
Nhưng điều kiện sống của nàng tương đối tốt hơn.
Khi phải đối mặt với biển cả mênh mông, lựa chọn của nàng lại khác hẳn Đông Phương Trà Trà.
Sau chốc lát trầm tư, nàng từ từ cất bước đi về phía biển.
Nàng đi cũng không chậm, nhưng mỗi bước đi đều làm mặt biển phát sinh một ít biến hóa.
Có lúc nhiều ra một đóa hoa, khi thì nhiều hơn một bụi cỏ, cũng có lúc xuất hiện một con côn trùng, hay là một chút đất cát.
Những thứ xuất hiện thêm, từ từ thay thế cho nước biển vô tận.
"Ban đầu không có đường, có bước chân đi qua, chậm rãi sẽ thành đường."
"Nếu tạo hóa không vì ta mở đường, thì ta tự tạo con đường cho bản thân."
Đạo Tông Vũ Niết từng bước từng bước mà đi, biển cả từng chút một bị thay đổi. Con đường mới trong cuộc đời nàng cũng đang từ từ hiện ra.
Con đường này, là nàng dùng bước chân của chính mình đi nếm trải mà có.
Khi nàng chọn con đường này, nàng cũng tạo nên tên tuổi cho riêng mình.
Khi Đạo Tôn Vũ Niết tìm ra con đường của mình, thì Đại Đạo Bi Văn cũng cảm ứng được.
Rất nhanh lại có tia sáng mới xuất hiện, sau đó dùng tốc độ cực nhanh hướng về phía trước kéo dài.
Tia sáng này đột ngột xuất hiện,còn có tốc độ cực kì nhanh, làm cho mọi người đang có mặt nơi này cảm thấy kinh ngạc.
"Đây là ai? Sao có thể thăng tiến nhanh như vậy?"
"Mọi người xem, tia sáng này sắp vượt qua hai tia sáng trước đó rồi, và không có dấu hiệu chậm lại."
Tia sáng mới đúng là dùng tốc độ rất nhanh để vượt qua hai tia sáng ban đầu.
Lúc này vẫn không ngừng hướng lên trên, cho đến khi vượt qua 1⁄3 quãng đường thì mới dần dần chậm lại.
"Rốt cục dừng lại rồi? Nhanh như vậy thì đạt được một 1⁄3? Thật sự rất lợi hại.
Tuy là tốc độ chậm lại, nhưng không ai biết được tia sáng này cuối cùng sẽ dừng lại ở đâu."
Đại Đạo Mê Cung sẽ còn tiếp tục trong hai ba ngày? Bây giờ chỉ mới hơn nửa giờ đã vượt qua một 1⁄3.
Hai ba ngày sau? Nói không chừng, có thể lại tăng thêm 1⁄3 nữa, vậy thì vô cùng lợi hại.
Lúc nãy bọn họ nghe nói, một nửa chính là thiên tài. Như vậy 2⁄3 thì sao? Chính là thiên tài trong thiên tài? Đạt tới cấp bậc yêu nghiệt.
Nếu người này cứ tiếp tục như vậy mà đi tới, rất có khả năng đạt tới cấp bậc đó.
"Thật là không đơn giản chút nào". Một cường giả của Kiếm Nhất Phong ở trên trụ đá cũng cảm thán.
Kẻ này thiên phú kinh người, điều kiện tiên thiên lại cao hơn rất nhiều người.
Về phần có thể ở bên trong đạt được bao nhiêu lợi ích nữa.
Vậy thì phải xem đối phương có thể đi được bao xa.
"Đúng rồi, theo ta nhớ thì Đại Đạo Mê Cung cũng phân chia cấp bậc phải không?"
"Đúng! Những người có thiên phú tốt nhất? Thường là ở trên mặt nước, thấp hơn một chút thì sẽ gặp núi, lại thấp hơn nữa thì sẽ bắt đầu tại đường mòn trong mê cung.
Xếp sau nữa như là Mộc Sạn Mê Cung, bình thường không có ai gặp phải.
Đại môn phái như Kiếm Nhất Phong, thu nhận đệ tử đương nhiên yêu cầu thiên phú tốt.
Thiên phú quá thấp? Chắc chắn không có cơ hội gia nhập đại môn phái.
"Còn nơi nào thấp hơn Mộc Sạn Mê Cung không?"
"Có! Đó là Cầu Độc Mộc, nhưng chỉ là ghi chép lại mà thôi? Trong tông môn hình nhưng chưa từng có đệ tử nào kém cỏi tới vậy."
"Thật ra phân loại cũng không phải tuyệt đối, còn tùy thuộc vào tính cách nữa? Dựa vào hoàn cảnh ban đầu để xác định thiên phú, không hợp lý cho lắm." Có người giải thích.
"Phải không? Ta nghe nói một vài người sẽ gặp được cảnh trước nay chưa từng gặp? Du sư huynh cũng không gặp qua những cảnh bình thường."
Nhóm người của Kiếm Khởi không biết nói gì? Bọn họ chưa bao giờ đi vào.
Không biết rốt cuộc bên trong có những gì.
Tình huống bên trong như thế nào, cần chú ý cái gì.
Các trưởng bối cũng không nói bất cứ điều gì với họ.
Trước khi đi vào, Đại Đạo Mê Cung là một bí ẩn.
Cùng một hoàn cảnh, vẫn có những chi tiết khác xa nhau.
"Lại có tia sáng mới xuất hiện, nhưng mà quá yếu."
Kiếm Lạc thu hồi ánh mắt, tò mò hỏi:
"Các ngươi nghĩ tia sáng kia có thể là Đông Phương Trà Trà hay không?"
"Rất khó nói, Đạo Tông Vũ Niết cũng ở bên trong, nếu đem so sánh thì nàng có phần chói mắt hơn." Sơ Vũ nói.
Rất nhiều người đều biết Đạo tông Vũ Niết, nhưng chỉ có vài người biết đến Đông Phương Trà Trà."
Chưa kể Đạo Tông Vũ Niết mọi mặt đều rất xuất sắc, theo như hiểu biết của Sơ Vũ thì đối phương từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như thế.
Rất ít khi bị vượt qua.
Thiên phú của Đông Phương Trà Trà từ nhỏ cũng rất là cao. Nhưng nếu so sánh với Đạo Tông Vũ Niết và Kiếm Lạc, vẫn còn thua xa.
Dù gần đây có đột ngột vượt qua mọi người.
Nhưng có thể ở trong Đại Đạo Mê Cung tỏa sáng hay không, là chuyện rất khó nói.
...
Trong lúc mọi người ở bên ngoài đang thảo luận, rất nhiều chuyện đã xảy ra với những người bên trong.
Trước mặt Kinh Hải là một ngọn núi lớn.
Ngọn núi này bị sương mù dày đặc vây quanh, có một ít âm thanh hung mãnh phát ra từ phía trên.
Sâu bên trong ngọn núi, dường như ẩn giấu thứ gì đó rất nguy hiểm.
Lưng chừng núi có một con đường nhỏ, là đường để đi vào núi. Con đường này đầy dẫy bụi gai, một khi bước chân vào là sẽ đi lên con đường không có lối về.
Dưới chân núi, hai bên có hai con đường.
Một cái rộng rãi thênh thang, có ánh sáng mặt trời soi rọi.
Một cái nhỏ hẹp gồ ghề, gian khổ trùng trùng.
Chuyện Kinh Hải phải đối mặt là, chọn lựa một trong ba con đường đó.
-----
Dịch: MB


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất