Chương 555: Cá Chép Vượt Long Môn Hóa Thành Rồng 3
Trong khoảng thời gian này, đã có nhiều tia sáng lần lượt xuất hiện. Với thực lực và tuổi tác của Đông Phương Trà Trà, thì không có lý do gì, nàng không tìm được con đường cho mình.
"Cũng không có tung tích của Lưu Hỏa." Kiếm Lạc nói.
"Không xác định được Lưu Hỏa có đi vào trong không, nhưng mà Đông Phương trà trà chắc chắn đã vào, còn là vị trí tốt nữa." Sơ Vũ nói.
Nhất thời, Kiếm Lạc không biết phải nói thế nào.
Có thể tia sáng của Đông Phương trà trà đã xuất hiện rồi, là một trong những tia sáng kia!?
Có phải là cái dài nhất hay không?
Cái kia có khả năng cao nhất, là thuộc về Đạo Tông Vũ Niết.
Cuối cùng, bọn họ cũng không thể đưa ra bất kỳ đáp án nào.
...
Đông Phương Trà Trà vẫn đang câu cá, nàng câu lâu rồi, mà chưa có con cá nào mắc câu.
"Lâu như vậy mà không được con nào." Đông Phương Trà Trà nhìn ra ngoài biển, cảm thấy có chút buồn ngủ.
Cá vẫn không chịu cắn câu.
"Đừng nhìn ta, không câu được cá ta cũng hết cách rồi.
Ta cũng dùng đồ ăn ngon để làm mồi nhử rồi." Đông Phương Trà Trà ấn ấn đầu của Đậu Nha, làm cho nó cúi xuống, để nó không nhìn mình chảy nước miếng.
"Ha!" Đông Phương Trà Trà mở miệng ngáp một cái.
"Có phải ta đã quên gì đó hay không? Để ta nghĩ xem."
"Hương Dụ nhắc nhở ta, đừng đi lung tung, chuyện gì nguy hiểm thì đừng làm, phải đề cao cảnh giác với những người bỗng nhiên xuất hiện."
Đông Phương Trà Trà ngẫm nghĩ, cảm thấy mấy việc đó nàng đều làm được.
"Biểu tẩu không có dặn dò gì, Lục Thủy biểu đệ. . ."
"À, Lục Thủy biểu đệ kêu nàng tháo khăn che mắt ra."
Nhớ tới việc này, Đông Phương Trà Trà muốn tháo khăn che mắt gỡ ra, nhưng mà vừa giơ tay lên, thì cần câu bỗng nhiên rung rung.
Đông Phương Trà Trà bị dọa sợ, vội vàng nắm chặt cần câu.
Soạt!
Cần câu được kéo lên.
Sau đó, một quả trái cây từ dưới biển nhảy lên mặt nước, bị cần câu treo lơ lửng giữa không trung.
Đông Phương Trà Trà: "..."
"Câu được một quả trái cây dưới biển?"
Đông Phương Trà Trà có chút do dự, cảm thấy không bình thường:
"Trái cây có thể bị mặn hay không?"
Nghĩ vậy, Đông Phương Trà Trà lấy trái cây xuống, nàng xoa xoa vài cái, định nếm thử xem sao.
Nhưng mà Đậu Nha vẫn đang nhìn nàng chảy nước miếng.
"Cho ngươi!"
Đông Phương Trà Trà nói xong, cầm trái cây đặt xuống trước mặt Đậu Nha. Đậu Nha cắn một miếng trái cây, sau đó lại nhìn Đông Phương Trà Trà chảy nước miếng, rồi lại tiếp tục ăn trái cây.
Dáng vẻ rất là hung dữ.
"..."
Đông Phương Trà Trà tháo khăn che mắt ra.
"Được rồi, tiếp tục câu cá."
Mọi thứ dần dần yên tĩnh như lúc ban đầu, mà Đông Phương Trà Trà cũng không biết, khoảnh khắc nàng tháo khăn che mắt ra, cả một vùng biển đều xuất hiện biến hóa.
Biển cả cảm nhận được có chuyện bất thường xảy ra, bắt đầu sục sôi.
Con cá bắt đầu bơi lội, từng con sóng lần lượt cuộn trào.
Nhưng Đông Phương Trà Trà cũng không phát hiện những chuyện này, nàng vẫn đang tập trung câu cá.
Lần này nàng không chờ bao lâu, cần câu lại rung lên, rung mạnh hơn rất nhiều so với lần trước.
"Lần này chắc chắn là cá lớn."
Đông Phương Trà Trà có chút hưng phấn, nàng dùng sức thật mạnh để kéo cá lên.
Sột soạt!
Ào Ào!
Một con cá vàng vẫy đuôi, bị kéo lên từ trong nước.
Là một con cái nhỏ dài khoảng 10cm.
Đông Phương Trà Trà nhìn thấy con cá thì có chút thất vọng, nàng tưởng sẽ câu được cá lớn, bởi vì nàng suýt kéo không nổi cần câu.
Đông Phương Trà Trà kéo con cá đến trước mặt, nhìn nhìn, con cá cũng nhìn lại nàng, ban đầu là như vậy.
Sau đó thì con cá nháy nháy mắt với Đông Phương Trà Trà.
Đông Phương Trà Trà gỡ con cá khỏi lưỡi câu và ném nó xuống nước.
Cá nhỏ quá.
Một lần nữa, Đông Phương Trà Trà lại bắt đầu câu cá, rất nhanh cần câu lại rung, lần này nàng câu được trái cây.
Đông Phương Trà Trà dùng phép thuật rửa sạch, sau đó ăn một miếng.
"Ngọt?"
Đông Phương Trà Trà vừa câu cá vừa ăn trái cây, nàng định câu cho mình và Đậu Nha mỗi người một quả.
Cần câu lại rung lên, nhưng lần này thứ Đông Phương Trà Trà câu được là cá, hình như nó là con cá lúc nãy.
Đông Phương Trà Trà lưỡng lự một chút, rồi đem con cá đặt trước mặt Đậu Nha:
"Đậu Nha, coi chừng nó."
Đậu Nha nhìn con cá vàng, chảy nước miếng.
Cá: "..."
...
Sáng sớm hôm sau.
Mặt trời chậm rãi mọc lên.
Bên ngoài Đại đạo Mê Cung, mọi người còn đang nhìn Đại Đạo Bi Văn, lúc này tia sáng thứ ba sắp đạt tới mức 2⁄3.
Điều này làm cho các cường giả phải chú ý tới.
"2⁄3 quãng đường, Kiếm Nhất Phong của chúng ta có đệ tử như vậy sao?"
Có cường giả mở miệng nói khẽ.
"Cùng thế hệ, chỉ có hai huynh muội Kiếm Khởi là có khả năng này."
"Những người này không thể so sánh với Kiếm Khởi được, Kiếm Lạc thiên phú không tệ, nhưng nàng vẫn còn trẻ, tâm tính chưa đủ thành thục."
Nghe được câu này, có người lập tức phản bác:
"Tạm thời không nói đến Kiếm khởi, ta cũng đồng ý là trong cùng thế hệ, không ai giỏi hơn hắn.
Còn Kiếm Lạc, mặc dù tu kiếm không có thành tựu, nhưng sau khi chuyển sang tu đao đã thể hiện thiên phú kinh người, nói như ngươi là không hợp lý.
Gần đây tu vi của nàng đột nhiên tăng mạnh, tu đao cũng có tiến bộ. Kể ra thì, mạnh hơn so với vài người tu kiếm chúng ta hồi trẻ nhiều lắm.
Dù đối phương có là Đạo Tông Vũ Niết đi nữa, Kiếm Lạc cũng không yếu hơn bao nhiêu.
Khi nàng còn nhỏ đã chọn sai con đường, mới thua kém người ta mà thôi."
Vị Tiên tử này vô cùng thiên vị cho Kiếm Lạc.
Những người khác không muốn tranh cãi với nàng.
Bọn họ nhìn chuyện chứ không nhìn người. Ngược lại, Tiên tử thì nhìn người chứ không nhìn việc.
Nhưng bản thân nàng cũng phải thừa nhận một việc, đó là Đạo Tông Vũ Niết quả thật lợi hại. Hiện nay, các tiên tử cùng thế hệ trong tu chân giới, không ai có thể vượt qua.
"Các trưởng bối trong tông môn của ngươi đang phê bình ngươi kìa." Sơ Vũ khều khều Kiếm Lạc, nói.
Kiếm Lạc không nói gì.
Khi có Trưởng bối vì mình nói chuyện, nàng nên vui mừng mới phải.
Nhưng vị trưởng bối kia không biết được, tu vi của nàng đột nhiên tăng mạnh là vì gặp được cơ duyên, tu đao tiến bộ nhanh chóng, vì trong Minh Thổ nàng được đại lão chỉ dạy.
Lúc đó, ngoại trừ ca ca của nàng, những người còn lại đều được chỉ dạy.
Nàng cảm thấy mình đã phụ lòng mong mỏi của các tiền bối trong tông môn.
Sau này cần phải cố gắng hơn nữa, cố gắng trong mười lăm năm phải chém được Sơ Vũ.
"Vậy thì ngoài Đạo Tông Vũ Niết, không còn cái gì đáng xem hay sao?" Một người vừa ngáp vừa nói.
Nhìn suốt một đêm, thật là nhàm chán.
Tuy rằng những người khác cũng sắp tiếp cận phân nửa, nhưng mà Đạo Tông Vũ Niết vẫn là người xuất chúng nhất, áp đảo hết thảy hào quang của người khác.
Mọi hào quang đều tụ tập ở trên người nàng.
Vì vậy tia sáng kia mới được suy đoán là của Đạo Tông Vũ Niết.
-----
Dịch: MB