Chương 559: Kinh Tứ Tọa Chấn Bát Phương 3
"Ồ, muốn trái cây thì ngươi cứ nói, ở chỗ ta còn rất nhiều, linh thạch cũng có.
Pháp bảo cũng có thể cho ngươi."
Đông Phương Trà Trà đẩy những trái cây câu được ra ngoài, sau đó lấy thêm vài cái linh thạch ra, như vậy sẽ dễ dàng cho cái người bỗng nhiên xuất hiện có thể lấy đi.
Đậu Nha là không thể giao ra.
Không biết vì sao, tiếng bước chân của đối phương không ngừng vang lên, nhưng không tới gần cũng không đi xa.
Thật khác thường.
Đạo Tông Vũ Niết nhíu mày, nàng cảnh giác nhìn bốn phía, trên người có lực lượng mơ hồ xuất hiện.
Nhưng nàng không cảm thấy đối phương đang ở gần, dường như tiếng bước chân chỉ là ảo giác mà thôi.
"Chuyện gì xảy ra?"
Nàng có thể đoán ra tiếng bước chân là từ trong sương mù truyền tới, hoặc là tiếng bước chân đó mang đến sương mù.
…
Giữa sườn núi, Kinh Hải nghe âm thanh từ bốn hướng, có kết luận.
Tiếng bước chân này không phải ở chỗ hắn đang đứng, là từ nơi khác truyền tới.
"Lưu Hỏa đi qua, có thể ảnh hưởng đến tất cả các vùng trong Đại Đạo Mê Cung sao?"
Đó là lý do duy nhất để giải thích cho chuyện này.
Nhiều người thì đối với bốn phía đề cao cảnh giác, thậm chí bắt đầu công kích.
Chân Võ Chân Linh đứng tại chỗ, trong lòng bọn họ đã có suy đoán.
Tiếng bước chân không tồn tại nơi đây, vậy thì khả năng tăng tiến năng lực của Thiếu gia là vô hạn.
"Không biết lần này Thiếu gia gặp được cái gì vậy."
Hai người đều rất tò mò, và cũng rất mong chờ."
Tiền bối của Kiếm Nhất Phong đã nói là nơi này không có nguy hiểm.
Không phải tuyệt đối, nhưng cũng không có vấn đề lớn.
Đúng vậy, rất nhiều người đều nghĩ là như vậy, nơi này không có nguy hiểm, tất cả đều đang chờ đợi.
Đợi xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Bọn họ không dám tùy tiện mở miệng.
Lo lắng cũng là lẽ thường tình.
Nhưng đúng lúc này, tiếng bước chân đột ngột ngừng lại.
Tiếp đó có một giọng nói vang lên, giọng nói mang theo mỉm cười, mang theo một lực hấp dẫn:
"Sau nhiều năm, ngươi là người thứ nhất tìm được chỗ này."
Là giọng nói của nam giới.
Mọi người nghe được giọng nói này đều thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ biết rằng không có nguy hiểm gì đang đến gần.
Điều mà Chân Võ Chân Linh suy đoán, cũng có thể xác định rồi, đây chắc chắn là thiếu gia của bọn họ.
Tìm được nơi mà nhiều năm qua không ai tìm được.
Kinh Hải cũng đã xác định được, người này chính là Lưu Hỏa, theo như nhận thức của hắn, trong số những người đi vào, chỉ có Lưu Hỏa có thể làm ra những chuyện dị thường như vậy.
Đông Phương Trà Trà nhìn xung quanh, sau khi xác định giọng nói này không phải nói chuyện với mình, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nàng sẽ tịch thu mọi thứ, để đề phòng rủi ro, chờ xong chuyện mới cất vào.
Trái cây chắc có thể ăn được?
Dù gì nàng vẫn còn câu tiếp.
Đạo Tông Vũ Niết im lặng lắng nghe, nàng cũng rất tò mò, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Mà bên ngoài đã muốn "nổ tung nồi". Ở trong Đại Đạo Mê Cung mọi người không thể trao đổi với nhau, nên họ chỉ có thể ở trong lòng suy đoán.
Còn bên ngoài, tuy là mọi người không thể nhìn thấy nhau, nhưng họ vẫn có thể nghe được.
Cho nên bọn họ trực tiếp hét lên.
"Đây là chuyện đang diễn ra trong Đại Đạo Mê Cung?"
"Nói như vậy nghĩa là sao? Các ngươi mau giải thích."
"Như vậy mà không hiểu sao? Đúng như nghĩa đen, có người tìm được nơi mà nhiều năm qua ngoại trừ tổ tiên trong Tông môn, thì không có ai tìm được."
"Chuyện này không quan trọng, quan trọng là người này là ai vậy."
"Các ngươi nghĩ đó là ai?"
"Ta nghĩ tới một người, các ngươi thì sao?"
"Ta cũng nghĩ đến một người."
"Ta cũng vậy."
Tất cả mọi người đều nghĩ tới một người, đệ nhất thiên kiêu của thời nay, có thể nói là truyền kỳ, Lưu Hỏa.
Nhóm người Sơ Vũ cũng nghĩ là Lưu Hỏa, dù sao bọn họn đối với Lưu Hỏa cũng có hiểu biết nhất định, đối phương là người có thể làm những chuyện người khác không làm được.
"Ta đã nói rồi, cho dù không có Đại Đạo Bi Văn, Lưu Hỏa như cũ có thể làm ra dị tượng." Sơ Vũ mở miệng nói.
Kiếm Lạc không nói gì.
Nàng thật sự tò mò là, chỗ đó rốt cuộc là cái gì.
Tại sao lại có người nói chuyện.
Cường giả của Kiếm Nhất Phong cũng là như vậy, bọn họ có chút kích động.
Có hai lý do để kích động. Một là, có thể bọn họ đã thành công, Lưu Hỏa thật sự đi vào.
Bọn họ công khai Đại Đạo Mê Cung, là một việc làm sáng suốt, chí ít thì Lưu Hỏa đã tiếp nhận thành ý của bọn họ.
Thứ hai, Lưu Hỏa lại có thể tìm được nơi mà bọn họ đã tìm kiếm nhiều năm, hơn nữa bên trong còn có tiếng người nói chuyện.
Chuyện này đối với người của Kiếm Nhất Phong mà nói, thật sự là thế giới mới.
Không phải người của bọn họ đi vào, nhưng mà bọn hắn đã nghe được, biết đâu bọn họ còn có thể nhìn thấy thứ gì đó.
Lo lắng truyền thừa bị Lưu Hỏa đoạt?
Không, bọn họ không lo lắng vấn đề này, có truyền thừa nào có thể so với Vô Thượng Kiếm Đạo?
Hiện tại Vô Thượng Kiếm Đạo đang ở trên người của Lưu Hỏa.
Kiếm Đạo truyền thừa, Lưu Hỏa không cần.
Đối phương sẽ không để ý đến.
Lại nói, chiếm được cũng tốt, qua đó ít nhiều cải thiện được mối quan hệ với Lưu Hỏa.
Xem như đầu tư cho Lưu Hỏa.
Bọn họ tuyệt đối không thua thiệt.
"Các ngươi nói chút nữa sẽ xảy ra chuyện gì?" Trên trụ đá, có người mở miệng hỏi.
Nói thật, hắn có chút kích động.
"An tĩnh lắng nghe." Người ở trên trụ đá trước nhất mở miệng nói.
Vì vậy bọn họ không nói nữa mà an tĩnh lắng nghe, sợ bỏ qua cái gì.
...
Lúc đầu, Lục thủy đi trên đường nhỏ có lát đá cuội.
Lần này đường xá cũng không xa.
Hắn có thể cảm giác được.
Phía trước, sương mù dày đặc đang nhanh chóng hướng bên ngoài bay đi, cảnh vật nơi này càng rõ ràng hơn,như được lau sạch bụi bặm, ngăn nắp xinh đẹp.
Không lâu sau Lục thủy đã đi tới cuối đường, ở đó có một cây đại thụ.
Đại thụ này tươi tốt lạ thường, cành lá rậm rạp.
Chỉ có vài ánh nắng lưa thưa có thể chiếu xuống dưới.
Dưới gốc cây có một chiếc bàn đá, phía trên đang bày một bàn cờ.
Đương nhiên đây không phải là điều Lục Thủy chú ý, làm cho Lục Thủy thấy bất ngờ là người đang ngồi trên ghế.
Là một thanh niên mặc áo trắng.
Khi Lục Thủy đang quan sát hắn, thì hắn cũng đang nhìn Lục thủy, nét mặt mang theo ý cười.
"Sau nhiều năm, ngươi là người thứ nhất tìm được chỗ này."
Nhìn thấy người, nghe được tiếng, Lục thủy biết, sự tồn tại của người này mới là điều đặc biệt nhất ở đây.
Hắn liếc nhìn trên cao, nơi này có ánh sáng mặt trời, vẫn là hiện thân của Đại Đạo.
Đương nhiên, hắn để ý không phải cái này, mà là nơi đây hình như đối diện với bên ngoài.
Vì thế Lục Thủy tăng thêm Thiên Địa Chi Lực vào trong giọng nói của mình, làm cho người khác không thể nào phân biệt:
"Đạo tông, Kiếm Nhất?"
-----
Dịch: MB