Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 560: Đối Thoại Với Viễn Cổ Kiếm Nhất 1

Chương 560: Đối Thoại Với Viễn Cổ Kiếm Nhất 1


Nghe được câu này, tất cả mọi người trong Kiếm Nhất Phong đều chấn động.
Kiếm Nhất?
Mặc dù bọn họ cũng đều biết rằng Đạo Tông là Kiếm Nhất, nhưng hóa ra Kiếm Nhất Phong mới là truyền thừa của Kiếm Nhất.
Nói cách khác, Kiếm Nhất chính là lão tổ khai sơn chân chính của bọn hắn.
Cho nên, vị tiền bối giống như thần thoại này, vẫn còn sống?
Không ai nói chuyện, chỉ an tĩnh nghe.
Lục Thủy cũng nhìn về phía người thanh niên trước mắt dáng vẻ tươi cười ấm áp.
Hắn rũ mắt nhìn bàn cờ Lục Thủy bày ra trước mặt, mở miệng nói:
“Vì sao cho rằng như vậy?”
Lục Thủy nhìn bàn cờ một chút, nói:
“Tùy tiện đoán.”
“Vậy ngươi cảm thấy ta còn sống hay đã chết?” Thanh niên vẫn tươi cười như cũ nói.
Với hắn mà nói, đàm luận chuyện sinh tử giống như không phải một chuyện không tốt, mà giống như một chuyện thú vị vậy.
“Giống với Mặc Vân Tử tiền bối, đều là một tia thần thức.” Lục Thủy mở miệng nói.
Đúng vậy, người này đương nhiên không thể nào là chân thân của Kiếm Nhất, nếu như là chân thân, uy thế của đối phương cũng không chỉ có như vậy.
Kiếm Nhất, chỉ từ chút gì đó hắn lưu lại này, có thể thấy hắn tuyệt đối không kém hơn so với Đại Trưởng lão.
Đương nhiên, đối phương cho đến bây giờ cũng chưa từng thừa nhận mình là Kiếm Nhất.
Nhưng một tia thần thức là thật.
“Mặc Vân Tử?” Người thanh niên có chút ngoài ý muốn, sau đó hiếu kỳ hỏi:
“Ngươi thế mà đã từng gặp qua hắn, hắn để lại cái gì?”
“Đạo tàng.” Lục Thủy mở miệng đáp.
“Ngươi cầm?” Người thanh niên nói.
Lục Thủy lắc đầu, hắn cảm nhận gió bốn phía, nói:
“Cho tất cả mọi người cùng hưởng.”
Nghe được câu này, người thanh niên sững sờ, cảm giác như vừa nghe được chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng nụ cười trên mặt lại càng đậm hơn.
Hắn cũng không hỏi thêm về chuyện Mặc Vân Tử nữa, mà hỏi:
“Tại sao ngươi phải tiến vào Mê Cung?
Ngươi không giống lắm với những gì ta nghĩ.”
Đúng vậy, người nào tới, có ý nghĩa cho thấy tình huống bên ngoài.
Nếu như người tới là người hắn dự liệu, thì tình huống có hỏng bét cũng không hỏng bét đến nỗi nào.
Thế nhưng lại hoàn toàn không giống như hắn nghĩ.
Là Đạo Tông đã không còn sao?
Đối với vấn đề này, Lục Thủy đương nhiên hiểu rõ ý tứ của đối phương.
“Kiếm Nhất Phong phá lệ công khai Đại Đạo Mê Cung.”
Nghe được cái tên này, người thanh niên sững sờ:
“Kiếm Nhất Phong?
Thì ra là thế.
Thoát khỏi Đạo Tông tự thành một phái, cũng tốt.”
Quan trọng không phải là Đạo Tông có còn hay không, mà quan trọng là truyền thừa vẫn còn ở đó.
“Nói như vậy truyền thừa của ta hiện tại là Kiếm Nhất Phong rồi?” Người thanh niên mang theo ý cười nói:
“Lại dùng tên của ta để đặt, lá gan của những người này cũng thật lớn.”
Nghe được câu này, Lục Thủy liền biết, người trước mắt này chính là Kiếm Nhất.
Đạo Tông Kiếm Nhất.
Mà bên ngoài Kiếm Nhất Phong, tất cả mọi người cứ thế ở yên tại chỗ.
Kiếm Nhất Phong thật sự là truyền thừa của Kiếm Nhất, hơn nữa vị tiền bối này cũng đã thừa nhận Kiếm Nhất Phong.
Nói như thế nào đây?
Loại cảm giác này rất kỳ quái, tiền bối Viễn Cổ không phủ nhận bọn hắn, đây là một loại vinh hạnh.
Chủ nhân của kiếm đạo vô thượng, chính là Kiếm Nhất Phong bọn hắn.
Không một ai nói chuyện, cả đám đều yên tĩnh tại chỗ lắng nghe.
Có thể được nghe tiền bối dạy bảo, đây là mộng tưởng của biết bao nhiêu người chứ.
Lục Thủy ngược lại không có cảm giác gì, hắn nhìn Kiếm Nhất, nói:
“Có chút vấn đề nhỏ muốn thỉnh giáo tiền bối, không biết tiền bối có tiện hay không?”
Kiếm Nhất không trực tiếp trả lời, mà chỉ chỉ vào một chỗ, nói:
“Ngồi đi.”
Lục Thủy không chần chờ, hắn đi tới cạnh bàn đá, sau đó ngồi xuống.
Ngồi ngay đối diện Kiếm Nhất, mà ở giữa hai người, là một bàn cờ.
“Từng chơi cờ bao giờ chưa?” Kiếm Nhất hỏi.
“Đã từng.” Lục Thủy mở miệng trả lời.
“Kỳ nghệ thế nào?”
“Tương tự như tiền bối.”
Nghe được câu này, Kiếm Nhất sững sờ:
“Chúng ta đã từng chơi cờ với nhau rồi?”
Lục Thủy đưa tay cầm quân cờ lên quan sát, nói: “Bên trong kiếm đạo vô thượng từng đánh ba ván với tiền bối.”
“Ngươi thua?”
“Ta thắng.”
“...”
Kiếm Nhất nhất thời không nói gì, bình tĩnh lại một hồi, mới mở miệng nói:
“Tiểu hữu không phải có vấn đề cần hỏi sao?
Vừa hạ một quân vừa hỏi đi.”
Lục Thủy nhìn quân cờ, nói:
“Quân cờ này cùng loại với quân cờ của Mặc Vân Tử tiền bối.”
Nghe vậy, Kiếm Nhất cười cười nói:
“Ngươi thật không đơn giản chút nào, lúc đầu ta còn có lo nghĩ trong lòng, bây giờ, ta tin.
Quân cờ này đại biểu cho vật ta lưu lại.
Là đặc biệt để lại cho người tìm tới ta, ngươi tu kiếm sao?”
“Không tu.” Lục Thủy nói.
“Vậy ngươi có biết kiếm đạo vô thượng bị ai cầm không?” Kiếm Nhất mở miệng hỏi.
Hắn muốn nhìn một chút xem có liên quan đến truyền thừa của hắn hay không.
Nếu có, hắn có thể cho đối phương đồ vật hắn để lại, chỉ cần đối phương thông qua được thử nghiệm của hắn.
Chỉ là rất nhanh, hắn liền ngây ngẩn cả người.
“Bị ta chiếm được.” Lục Thủy mở miệng nói.
Kiếm Nhất: “...”
Thế nhưng hắn không cảm giác được một chút kiếm ý nào, xem ra đối phương căn bản không sử dụng kiếm.
Không sử dụng kiếm mà lại có thể có được kiếm ý vô thượng, cái này có chút không tưởng tượng nổi.
Nhưng mà có chút đáng tiếc.
“Tiền bối cảm thấy kiếm đạo vô thượng không còn có chút đáng tiếc sao?” Lục Thủy không chờ đối phương mở miệng, tiếp tục nói:
“Nếu như ta nói khi đó còn có một người khác cùng ta đến tầng cao nhất, mà hắn ở nơi đó đã cầm được thanh kiếm vô địch thì sao?
Hơn nữa, người này còn vừa vặn là người của Kiếm Nhất Phong thì sao?”
Kiếm Nhất sửng sốt một chút, hỏi:
“Hắn tu vi gì?”
“Tam giai.” Lục Thủy nói.
“Tam giai?” Nghe được lời này, Kiếm Nhất đột nhiên cười, cười ra tiếng:
“Kiếm Nhất Phong ta còn có đệ tử bậc này?
Tam giai, muộn một chút, nhưng cũng không khiến ta mất mặt.
Như vậy tiểu hữu là không quan tâm tới vật ta để lại rồi?”
Lục Thủy gật đầu.
Không cần biết đối phương để lại cái gì, hắn đều không thèm để ý.
“Như vậy để tùy đám sương mù này khuếch tán đi, người hữu duyên sẽ có được.” Kiếm Nhất nói.
Hiện tại ở Đại Đạo Mê Cung không có kiếm tu, nhưng Kiếm Nhất không thèm để ý.
Chút quyết đoán này, hắn có.
“Vậy đánh cờ đi.”
Bộp một tiếng, Kiếm Nhất ngăn cách toàn bộ tình huống bên trong.
Không một âm thanh nào có thể truyền ra ngoài.
...
Mà những người ở bên ngoài kia có chút ngạc nhiên.
Nhất là người ở trong Đại Đạo Mê Cung.
Những lời vừa rồi kia có ý gì, tất cả mọi người đều biết.
Bọn hắn có khả năng nhất định nhặt được vật mà loại tồn tại thần thoại như Kiếm Nhất này để lại.
“Đi theo Thiếu gia luôn có cảm giác chính là một loại cơ duyên.
Thiếu gia ở đâu, cơ duyên ở đó.
Toàn bộ tu chân giới đều đang nhặt cơ duyên.” Chân Võ Chân Linh thở dài trong lòng.
Người khác đối với cái này có lẽ còn chưa có nhận thức quá lớn, nhưng bọn hắn thì biết cực kỳ rõ ràng.
Thiếu gia bọn họ chính là không tưởng tượng nổi như thế.
-----
Dịch: MB


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất