Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 585: Chúc Mừng Rút Được Thẻ Xăm Tốt Nhất 2

Chương 585: Chúc Mừng Rút Được Thẻ Xăm Tốt Nhất 2


"Nói cách khác, tất cả mọi người đang đánh cuộc, chúng ta không cá cược sẽ có thể duy trì ưu thế hiện tại, hoặc là trực tiếp thua cuộc?" Người cuối cùng mở miệng nói.
Nghe qua ý kiến của những người khác, hắn trực tiếp tỏ rõ lập trường:
"Ta đồng ý."
Cuộc bỏ phiếu đã có kết quả, không có ai nói thêm cái gì.
Đây là quyết định của bọn họ, hậu quả cũng sẽ do bọn họ gánh vác.
"Tạm thời dừng tất cả công việc hiện tại lại, dốc toàn lực làm cho Thái Nhất Tiên Quân thức tỉnh." Tiền bối chủ trì hội nghị mở miệng nói.
"Nếu như lần này thành công, hy vọng tiền bối có thể nhắc nhở Thái Nhất Tiên Quân một câu, thực lực chưa khôi phục thì đừng hành động nông nỗi." Cao Viễn đưa ra ý kiến.
Chuyện của Tinh Ti Tiên Quân là sự cố ngoài ý muốn.
Nhưng Phật Môn là một ví dụ điển hình.
Bọn họ không thể hiểu rõ phật pháp cho nên không thể lĩnh ngộ được, vì vậy Phật Môn liên tục có những hành động "tặng đầu người".
Tiên Đình cũng đã chết không ít, nhưng do người khác tìm tới cửa.
Và Phật Môn không giống nhau.
Cũng không giống như Thần Chúng, bọn hắn là vì thí nghiệm xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Phật Môn từ đầu đến cuối đều là tự mình đưa đến cửa.
Đi cảm hóa tộc trưởng của Lục gia, trực tiếp mất tích. Cổ Phật thức tỉnh cũng không được gì, mạnh như vậy không đi đối phó Lục gia, lại chết ở Kiếm Nhất Phong.
Người của Phật Môn đều chết một cách rất khó hiểu.
Mọi người gật đầu, chuyện này thật sự phải xem trọng.
Đương nhiên, bọn họ chỉ cần nói với Chiến Thần là được rồi.
Nhân vật có cấp bậc như Tiên Quân nên để chiến thần đi khuyên giải.
----
Sáng sớm nhóm người của Lục Thủy đã lên xe lửa, điểm đến lần này là hồ Hải Đường.
Tuy giữa đường phải sửa lại mục đích, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì.
"Ở trên biển cũng có thể có hồ nước ngọt sao?" Đông Phương Trà Trà tò mò hỏi.
Nàng ngồi ở bên cạnh Mộ Tuyết.
Lúc này nàng đang cầm bản vẽ, tập tành vẽ tranh.
"Biểu tẩu, thật sự không thể trực tiếp viết sao?" Đông Phương Trà Trà lại hỏi.
Lục Thủy không muốn để ý tới Đông Phương Tra Tra, có nhiều vấn đề, nàng chỉ hỏi thôi chứ đại khái không cần người khác trả lời.
"Lo vẽ đi, bớt nói một chút." Mộ Tuyết nhẹ giọng nói.
"Ờ." Đông Phương Trà Trà cúi đầu vẽ vẽ.
Nàng học vẽ cũng giống như lúc nàng học viết chữ vậy, đều rất hăng hái.
Chắc chắn trong tương lai sẽ vẽ tranh giỏi giống như là viết chữ.
Chữ viết của nàng thật sự rất đẹp.
Lục Thủy tự nhiên biết Đông Phương Tra Tra học vẽ sẽ có công dụng, nhưng mà không nhiều lắm.
Năng lực của các Linh thú mà Đông Phương Tra Tra dùng ánh mắt triệu hồi tới rất là thấp, cao lắm cũng chỉ ngang hàng với tu vi của nàng.
Vừa mới nghĩ như vậy, Lục Thủy lại đột nhiên ngẩn ra.
"Suy nghĩ kỹ một chút, cũng không hẳn là như vậy."
Lục Thủy nghĩ tới một cái khả năng, nếu như linh thú hoặc là thánh thú được triệu hồi, không có kế thừa trí thông minh của Đông Phương Tra Tra, vậy thì tổng chiến lực của bọn nó sẽ vượt qua chiến lực của Đông Phương Tra Tra.
Xem ra học vẽ cũng có một chút giá trị nhất định.
"Nghe nói cá của hồ Hải Đường với cá của hồ Đạm Nguyệt tương đối giống nhau, chút nữa Lục thiếu gia có muốn đi câu cá không?" Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy hỏi.
Nghe được câu cá Đông Phương Trà Trà vội giơ tay lên, nhỏ giọng nói:
"Ta câu cá rất giỏi."
Đông!
Mộ Tuyết búng lên trán của Đông Phương Trà Trà một cái, nhẹ giọng nói:
"Vẽ tranh."
"Ừm."
Đông Phương Trà Trà cúi đầu vẽ tranh.
Thật sự thì nàng câu cá rất rất giỏi, nếu cần nàng sẽ bộc lộ tài năng cho biểu tẩu và Lục Thủy biểu đệ xem.
Lục Thủy cảm thấy có thể nhìn người khác câu cá.
Nhưng mà tự mình câu cứ cảm thấy có chút phí phạm thời gian.
"Vì sao chúng ta không bắt chứ?" Lục Thủy mở miệng nói.
Hắn cảm thấy như vậy sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Mộ Tuyết không nói: "..."
"Bắt" nghe không êm tai bằng "câu" a.
Cá trong hồ Hải Đường ít đến thấy thương, không có ai câu được, muốn bắt cũng không thể bắt được.
Mộ Tuyết cũng không thèm để ý, nàng chỉ muốn an tĩnh đợi ở bên cạnh Lục Thủy và nhìn hắn câu cá là đủ rồi.
---
Xe chạy được một giờ, lúc này Chân Võ nhẹ giọng nhắc nhở:
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, đã đến hồ Hải Đường rồi."
Lúc này xe lửa cũng đã dừng lại.
Lục Thủy và Mộ Tuyết đứng dậy xuống xe.
Đông Phương Trà Trà cất bản vẽ vào, đi theo xuống xe.
Vừa xuống xe Đông Phương Trà Trà nhìn thấy phía xa xa có một cái hồ lớn, giữa hồ có một vài cái đình nghỉ mát và trụ đá.
Chính giữa hồ còn có một cái hồ, nhưng quá xa không thấy rõ.
Nơi đây dù gì cũng là một hòn đảo, tầm nhìn bình thường tự nhiên không thể liếc mắt một cái nhìn hết cả hòn đảo.
"Biểu tẩu, ta đi vào trong vẽ tranh." Đông Phương Trà Trà có chút hưng phấn nói.
Nàng muốn vừa thám hiểm vừa vẽ tranh.
Đông Phương Trà Trà muốn đi vào, đương nhiên Mộ Tuyết sẽ không có ý kiến.
Vừa vặn nàng và Lục Thủy có thể ở chung một chỗ với nhau.
Sau đó Đông Phương Trà Trà dẫn theo Hương Dụ hướng bên trong mà đi.
Nhìn thấy Đông Phương Tra Tra đã đi khỏi, Lục Thủy đối với Mộ Tuyết nói:
"Mộ tiểu có muốn đi mua sắm một chút không?"
Mộ Tuyết nhẹ nhàng gật đầu:
"Lục thiếu gia muốn đi không?"
Lục Thủy tỏ vẻ đồng ý: "Mộ tiểu thư muốn mua cái gì?"
"Một loại hương hoa."
"Trên người của Mộ tiểu thư đã rất thơm rồi."
"Nhưng mà tự ta ngửi không thấy."
"Ý Mộ tiểu thư là khứu giác của ta có vấn đề?"
"..."
Ngươi mới cả người có chuyện.
Nhưng ta thích vấn đề này.
Mộ Tuyết cảm thấy đợi nàng và Lục Thủy quen thuộc thì có thể trực tiếp nói ra những lời này.
. . .
Thiên Cơ Lâu Vũ ngồi trước gian hàng, hắn quan sát những người qua lại, không có ai muốn nhờ hắn xem tướng.
Nguyên Tiên đạo nhân vẫn đứng ở sau lưng Thiên Cơ Lâu Vũ giống như một tùy tùng.
Lúc này hắn cũng không biết mình nên cảm thấy may mắn hay là nên lo lắng.
Ngày hôm nay hắn nhìn thấy vị tiền bối này xem bói, đối phương là thật sự biết xem tướng, mà trình độ lại vô cùng cao .
Hắn quan sát thôi cũng cảm thấy mình được giác ngộ.
Lẽ ra đây là một chuyện tốt, nhưng mà đối phương mạnh mẽ như vậy, lại đột nhiên muốn giúp hắn bày sạp xem bói.
Chuyện này thật sự không có vấn đề gì sao?
Lỡ như muốn tiễn hắn một đoạn đường sau cuối?
Cái này càng không có lí do.
Đạo nhân ở trong lòng thở dài.
Mặc kệ như thế nào, hắn đều phải chấp nhận, bởi vì không thể phản kháng.
Chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Thiên Cơ Lâu Vũ an tĩnh ngồi ở chỗ kia.
Lát sau có một người nam đứng ở trước gian hàng, hắn có chút tò mò nhìn Thiên Cơ Lâu Vũ nói:
"Đổi người xem bói rồi?"
Thiên Cơ Lâu Vũ quan sát người trẻ tuổi này, mặt mỉm cười nói:
"Tiểu hữu có muốn coi một quẻ?"
Thanh niên này ngồi đối diện quầy hàng, hiếu kỳ nói:
"Tiền bối là đệ tử của tông môn nào?"
-----
Dịch: MB


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất