Chương 586: Chúc Mừng Rút Được Thẻ Xăm Tốt Nhất 3
Đối phương gọi hắn là tiểu hữu, không gọi là tiền bối luôn cảm giác mình không lễ phép.
"Chỉ mà một Tán tu." Thiên Cơ Lâu Vũ đặt một bó thăm bằng trúc ở phía trước người đàn ông này, nói:
"Tiểu hữu tùy tiện rút một cây."
Do dự một chút, người đàn ông tự tay lấy ra một thẻ xăm.
Hắn tự mình nhìn thoáng qua, nhìn xem trên thẻ xăm có ký hiệu gì.
Nói thật, hắn đối với phương diện này cũng có một chút xíu nghiên cứu.
Nếu như đối phương là người ăn nói bừa bãi hắn cảm thấy mình cũng có căn cứ để thể vạch trần.
Nếu như nói quá êm tai, hắn cảm thấy tốn một ít tiền nghe một chút cũng không thành vấn đề.
Nhưng vừa mới nhìn về phía thẻ xăm, người đàn ông sửng sốt một chút, mặt trên không có gì cả.
Không có kì hiệu gì hết, giống như một thẻ trúc bình thường.
Thẻ xăm gì vậy nè?
"Thẻ xăm tốt nhất." Thiên Cơ Lâu Vũ mở miệng nói.
Người nam: "..."
Chỉ như vậy đã nhìn ra?
Nhưng đối phương nói là thẻ xăm tốt nhất, lẽ nào hắn còn muốn phản bác một cái?
"Tiền bối làm sao thấy được là xăm tốt nhất?" Người nam do dự một chút nhưng vẫn mở miệng hỏi.
"Quẻ bói." Thiên Cơ Lâu Vũ nhìn người nam nói:
"Quẻ có ngàn loại, phong phú toàn diện, nơi trên thẻ xăm chỉ là chính đông.
Cầm thẻ xăm đi về phía đông, đó là cơ hội của tiểu hữu."
Người nam nhíu mày, nói:
"Tiền bối cảm thấy ta muốn có cơ hội gì?"
"Cơ hội để tiếp cận." Thiên Cơ Lâu Vũ lại cười nói.
Người nam sửng sốt, cuối cùng yên lặng để lại linh thạch, cầm thẻ xăm hướng phía đông mà đi.
Chờ người nam kia đi xa, Thiên Cơ Lâu Vũ mới cười nói:
"Rất thú vị, đúng không?"
"Ngươi cảm thấy hắn sẽ thành công hay là thất bại?" Thạch quy mở miệng dò hỏi.
Có đôi khi chỉ biết được phân nửa là chuyện rất là khó chịu.
Nhất là đi theo Thiên Cơ Lâu Vũ, chỉ biết được bắt đầu nhưng không cách nào biết được kết quả.
"Ta nói, thẻ xăm tốt nhất.
Nhưng mà không giống với suy nghĩ ở trong lòng của vị tiểu hữu này mà thôi.
Một số thời điểm, người ta luôn quan tâm tới những thứ không thuộc về mình, từ đó bỏ quên những thứ tốt đẹp bên cạnh mình." Thiên Cơ Lâu Vũ bình tĩnh mở miệng, giống như nhìn thấu được sự thay đổi của vạn vật.
"Mỗi lần đều là nói một nửa giấu một nửa." Thạch quy thở dài.
Đạo nhân ở một bên, lại cảm thấy nói nói một nửa giấu một nửa thật thần bí, cũng thật hợp lý.
Nói sai sẽ không bị vạch trần.
"Quả bói tuy có ngàn loại, bao hàm nhiều mặt, nhưng thiên cơ khó đoán, có muôn vàng chuyện xấu, thiên địa vượt xa so với vạn vật , khó có thể kết luận." Thiên Cơ Lâu Vũ nói.
Hắn sẽ không đưa ra đáp án chắc chắn.
Có thể nói một vài khả năng.
Từ đó dẫn đường cho đối phương, đi đến tương lai trong lòng họ mong muốn.
"So với ngươi lúc còn trẻ, thần côn nhiều." Thạch quy thấp giọng nói.
Đạo nhân ở một bên, không cảm thấy có gì không đúng, ngược lại cảm thấy quá đúng.
Hắn muốn nghe rõ nhớ kỹ, về sau nói chuyện càng thể hiện được sự cao thâm của hắn.
Thế nhưng, chỉ cần có thể thấu hiểu những lời này.
Hắn có thể đạt được chút thu hoạch cho việc xem bói.
Thiên Cơ Lâu Vũ cười không nói.
Có ai chưa từng trải qua tuổi trẻ ngông cuồng đâu?
"Hương Dụ, chút nữa ngươi ngồi để cho ta vẽ." Đột nhiên có giọng nói truyền đến bên tai Thiên Cơ Lâu Vũ.
"Trà Trà tiểu thư đã biết vẽ chân dung rồi?" Hương Dụ có chút kinh ngạc.
"Không biết đâu, chỉ cảm thấy nói như vậy có vẻ rất giỏi." Đông Phương Trà Trà nói rằng.
Hương dụ: "..."
Nàng thật không biết mình sẽ bị vẽ thành hình dạng gì.
Lúc này Thiên Cơ Lâu Vũ nhìn đến hai người từ phía trước hắn đi qua.
Hắn bỗng nhiên sững sờ một chút, khi nhìn thấy một trong hai người đó.
“Trên người có kim quang, biểu hiện người này trên người tích công đức, chân đạp ngàn vạn cơ duyên, ý nghĩa phúc duyên thâm hậu, đường tương lai trải rộng khắp nơi, tương lai của cô gái này có vô hạn khả năng.
Tu Chân giới lại có người đặc thù tới vậy." Thiên Cơ Lâu Vũ trong lòng chấn động, sau đó theo bản năng nói:
"Hai vị xin dừng bước."
Thiên Cơ Lâu Vũ đột nhiên mở miệng, làm cho thạch quy có chút ngạc nhiên.
Bao nhiêu năm rồi nó không có nghe được Thiên Cơ Lâu Vũ chủ động lên tiếng?
Hai người nữ này có gì đặc thù sao?
Nó nhìn sang, một người nhìn cũng được.
Trong đó người đeo cái khăn che mắt có thể có chút khác thường, nhưng nó vẫn không nhìn ra được người thiếu nữ này có điểm nào xuất sắc.
Nhiều lắm chữ "Kiếm" trên cái khăn che mắt được viết khá tốt.
Đông Phương Trà Trà và Hương Dụ đều sửng sốt, sau đó nhìn sang quầy hàng bên cạnh.
"Ngươi đang nói với chúng ta sao?" Đông Phương Trà Trà nhìn chủ nhân gian hàng ,chỉ chỉ chính mình hỏi.
Thiên Cơ Lâu Vũ gật đầu:
"Tiểu cô nương, có muốn xem một quẻ không?
Không chính xác không lấy tiền."
Vừa rồi Thiên Cơ Lâu Vũ là sốt ruột nên buộc miệng nói, nhưng hắn không cảm thấy có vấn đề gì.
Thiếu nữ này thật sự quá đặc thù, nếu như có thể làm cho nàng bái nhập Thiên Cơ Các, đối với bọn họ mà nói là một chuyện vô cùng tốt.
Tuyệt đối không thể bỏ qua.
Đến nỗi hắn muốn thu làm đồ đệ của mình.
Nếu thiếu nữ này có thiên phú về phương diện này.
"Đúng thì sẽ thu tiền sao?
Cảm giác bí mật bị người biết, còn phải trả tiền, thì thật lỗ vốn." Đông Phương Trà Trà nói rằng.
Thiên Cơ Lâu Vũ: "..."
Hương dụ: "..."
Thạch quy: "..."
Trong lúc nhất thời bọn họ vậy mà không có cách nào phản bác.
"Tiểu cô nương có thể hỏi một ít chuyện không quan trọng, không chính xác không lấy tiền, đúng cũng không lấy tiền." Thiên Cơ Lâu Vũ mở miệng nói.
Hắn muốn cho đối phương thấy khả năng đặc biệt của mình, từ đó làm cho đối phương bái nhập Thiên Cơ Các.
Đông Phương Trà Trà có chút cảnh giác:
"Hương Dụ nói trên đời không có bữa cơm nào là miễn phí, miễn phí chính là cái giá đắc nhất, những gì Hương Dụ nói bình thường đều đúng hết."
Hương Dụ: "..."
Nhưng mà cái người này bỗng nhiên tìm các nàng, bộ dạng thật sự có chút đáng ngờ.
Kẻ lừa đảo thông thường đều thích gọi ngươi lại, sau đó xem cho ngươi một quẻ.
Thiên Cơ Lâu Vũ chưa bao giờ cảm thấy muốn xem bói cho người ta mà lại khó tới vậy.
Toàn bộ Tu Chân giới bao nhiêu người khóc lóc năn nỉ để được hắn xem giúp một quẻ, ngược lại thiếu nữ này thì viện đủ lý do không muốn cho hắn xem.
"Tiểu cô nương muốn đi giữa hồ vẽ tranh?
Nếu như không cần thiết thì đừng đi tốt hơn, ở trong đó sắp có mưa." Thiên Cơ Lâu Vũ mở miệng nói.
Đông Phương Trà Trà và Hương Dụ liếc nhau một cái.
Trong mưa vẽ tranh khẳng định càng có cảm giác.
Ầm ầm!
Trong lúc bất chợt, Đông Phương Trà Trà nghe được tiếng sấm, quay đầu nhìn lại.
Phát hiện giữa hồ thật sự có mây đen tụ tập, có vẻ trời sắp mưa.
"Đây là tính ra?" Đông Phương Trà Trà nhìn về phía Thiên Cơ Lâu Vũ hỏi.
Thiên Cơ Lâu Vũ không thể phủ nhận mở miệng:
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
-----
Dịch: MB