Chương 605: Vì Sao Không Đến Nhờ Ta Giúp 1
Lục Thủy đi tới chiếc ghế dài màu xanh lá ở bên cạnh, sau đó ngồi xuống.
"Ngồi đi."
Hắn mở miệng nói với Diệp Tân đang đứng yên ở phía trước.
Diệp Tân chỉ có thể ngồi xuống.
"Nói một chút chuyện xưa mà ngươi đã đọc." Lục Thủy nói.
"Đông Phương thiếu gia, đây chỉ là một câu chuyện xưa rất bình thường và nhàm chán." Diệp Tân mở miệng nói ra.
Lục Thủy nhìn thấy Diệp Tân đã ngồi xuống, bình tĩnh nói:
"Ta sẽ căn cứ vào mức độ hấp dẫn của chuyện xưa mà ngươi kể, để trả tiền công cho ngươi."
Diệp Tân do dự một chút, sau đó đành gật đầu:
"Được rồi, nhưng quyển sách về chuyện xưa kia hơi dài một chút, nếu như Đông Phương thiếu gia chán thì có thể trực tiếp kêu dừng."
Lục Thủy gật đầu, ra hiệu Diệp Tân có thể bắt đầu.
"Trong sách không có ghi lại thời gian và địa điểm.
Chỉ nói về một rừng cây rộng lớn, vô biên vô tận.
Trong rừng cây, có rất nhiều Yêu hoặc là thú.
Yêu thì hiểu tính người, thú thì sống bằng bản năng." Diệp Tân nói tới chỗ này, thì dường như rơi vào hồi ức, sau đó nhẹ nhàng nói:
"Ở trong rừng cây, hoặc là trong Yêu tộc, vẫn luôn lưu truyền một cái truyền thuyết.
Theo truyền thuyết, trong thiên địa có một vị Chân Thần.
Nếu như gặp được nàng, sẽ có thể đạt được kỳ ngộ trước nay chưa từng có, kỳ ngộ này là ước mơ tha thiết, là nguyện vọng của tất cả Yêu: hóa thân thành một người trưởng thành.
Không phải là một sự biến đổi theo khái niệm truyền thống.
Mà thật sự thoát khỏi thân thể loài thú trở thành một con người, và không phải là người bình thường.
Mà là một con người có thiên phú đặc biệt.
Tương lai sẽ đứng tại vạn linh chi đỉnh, tiền đồ không thể đo lường."
"Trong rừng cây có một con hồ ly, nó cũng nghe được truyền thuyết về Thiên Địa Chân Thần.
Nhưng truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, nó vẫn cảm thấy mình không thể gặp được.
Cho đến một ngày mưa to, nó đang trú mưa dưới một cây đại thụ.
Thì có một chùm sáng dừng ở trước mặt nó, ở trong chùm sáng đó có một người đang nhìn vào nó.
Con hồ ly kia nhìn thấy, ngây ngẩn cả người, nó vô thức cúi đầu, nhoài người ở trên mặt đất, bởi vì nó không thể hiểu được sự hiện diện của người này."
Lục Thủy có một chút suy đoán, mở miệng nói:
"Nó gặp được Thiên Địa Chân Thần?"
Chuyện xưa chắc chắn đều bắt đầu như thế này.
"Đúng vậy." Diệp Tân không thể phủ nhận gật đầu:
"Con hồ ly kia gặp được Thiên Địa Chân Thần, người ở bên trong chùm sáng nói với nó như vậy.
Nàng nói: Ngươi cũng ở nơi đây trú mưa sao? Ta là Thiên Địa Chân Thần, chúng ta có duyên.
Mặc dù hồ ly hiểu tính người, nhưng không có được khả năng nói tiếng người.
Nhưng mà Thiên Địa Chân Thần có thể nhìn thấu suy nghĩ của nó.
Thiên Địa Chân Thần nhìn hồ ly, hỏi một vấn đề: Có muốn trở thành một con người thật sự không?
Hồ ly không chút do dự, lựa chọn gật đầu.
Nó gặp được, gặp được truyền thuyết trong rừng cây.
Nhìn thấy Chân Thần, có hi vọng được hóa thân thành người."
Lục Thủy nghe không nói gì, chuyện thật sự trở thành con người, hắn làm được.
Bình thường thì, những người có tu vi cao cường cũng không thể làm được.
Vấn đề này không chỉ phụ thuộc vào thực lực, mà còn dựa vào khả năng lý giải và quyền năng.
"Thiên Địa Chân Thần truyền cho hồ ly một bản công pháp, trong công pháp, mỗi một lần tu luyện 10 năm, nó sẽ có thể mọc thêm một cái đuôi.
Đến khi mọc đủ 9 cái đuôi thì có thể hóa thân thành người.
Một người có được thiên phú đặc biệt.
Hồ ly dùng tiếng nói của chính mình hỏi Chân Thần: Vậy thì 90 năm là có thể hóa thân thành người rồi sao?
Thiên Địa Chân Thần cười nhưng không trả lời, chỉ nói là: Ta ở lại chỗ này trú mưa 500 năm, ngươi có bất cứ vấn đề gì đều có thể đến hỏi ta.
Hồ ly không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn bắt đầu tu luyện công pháp mà Thiên Địa Chân Thần cho nó.
Nó rất chăm chỉ, cũng rất cố gắng.
Mười năm trôi qua, hồ ly có 1 cái đuôi mới.
Nó phát hiện 10 năm thì có hai cái đuôi rồi, như vậy 80 năm thì có thể có 9 cái đuôi, không cần năm 90.
Nó càng cố gắng.
Nó không ngừng tu luyện, cái đuôi mọc càng nhiều, thực lực cũng bắt đầu mạnh lên.
Những năm này nó không có làm gì, cũng không có đi tìm Thiên Địa Chân Thần.
Cho đến năm thứ 80."
Nói đến đây, Diệp Tân dừng lại.
"Cái đuôi thứ 9 xảy ra vấn đề, đúng không?" Lục Thủy mở miệng hỏi.
Nếu như con hồ ly trong câu chuyện, có thể dễ dàng hóa thành người, vậy thì chuyện xưa này rất nhạt nhẽo, không có một chút gập ghềnh nào.
Và Chân Thần cũng không có thực lực này, thoải mái để cho Yêu biến thành người.
Một bộ công pháp là không đủ.
Diệp Tân gật gật đầu mở miệng nói:
"Đúng vậy, cái đuôi thứ 9 xảy ra vấn đề.
Vào năm thứ 80, hồ ly thành công mọc ra cái đuôi thứ 9, nhưng mà xảy ra một chuyện nó chưa bao giờ nghĩ tới, cái đuôi thứ nhất của nó đột nhiên bị rụng đi.
Nó vẫn là Bát Vĩ Hồ Ly.
Hồ ly hoang mang, nhưng vẫn tiếp tục tu luyện, nó nghĩ lại tu 10 năm, thì có thể mọc ra một cái đuôi nữa.
Nhưng mà 10 năm nữa trôi qua, nó không còn mọc thêm đuôi nữa.
Hai mươi năm trôi qua, vẫn như vậy.
Hồ ly không tiếp tục tu luyện, mà cầm cái đuôi đi bị rụng của nó đi tìm Chân Thần, nói ra sự hoang mang của nó.
Nhưng lại ngoài ý muốn có được câu trả lời chắc chắn. Chân Thần nói cho nó biết: Đưa cái đuôi bị rụng của ngươi tới thế giới của người bình thường, khi có người đốt cháy cái đuôi, nó sẽ cộng hưởng với chủ nhân và đưa chủ nhân đến chỗ nó đang ở, ngươi cần phải thỏa mãn một nguyện vọng của đối phương, vậy thì sẽ có được cái đuôi mới.
Hồ ly nghi ngờ hỏi Chân Thần: Chỉ cần làm như vậy, thì có thể có chín cái đuôi sao?
Chân Thần chỉ cười không trả lời.
Hồ ly làm theo, nó rời đi rừng cây, đi đến thế giới bên ngoài, nó mang cái đuôi của mình đưa ra ngoài.
Nó chờ đợi 5 năm, cuối cùng cũng cảm giác được cái đuôi bị thiêu hủy.
Nó lập tức xuất hiện ở nơi cái đuôi bị đốt.
Người đốt cháy cái đuôi của nó là một tên ăn mày.
Hồ ly nói cho hắn biết: Ngươi có thể nói ra một điều ước.
Điều ước của tên ăn mày rất đơn giản, hắn muốn có được vô số tiền tài.
Hồ ly tìm cho hắn một cái bảo vật vô giá, tên ăn mày thực hiện được nguyện vọng.
Hồ ly mọc ra một cái đuôi mới, nhưng mà cái đuôi mới mọc ra, thì một cái đuôi cũ lại rụng đi.
Nó phát hiện chỉ cần mình mọc ra một cái đuôi mới, sẽ đồng thời bị rụng mất một cái khác, giống như vòng tuần hoàn vô tận, vĩnh viễn không thể có đủ 9 cái đuôi.
Hồ ly buồn bực, nhưng vẫn tiếp tục đưa cái đuôi bị rụng ra ngoài.
Thời gian cứ thế trôi qua 100 năm, hồ ly không biết mình đã thỏa mãn bao nhiêu điều ước, không biết mình bị rụng mất bao nhiêu cái đuôi.
Có thể là, nó không cách nào trở thành Cửu Vĩ Hồ Ly, không cách nào trở thành con người thật sự.
-----
Dịch: MB