Chương 610: Khiêu Chiến Lục Thủy 2
Được rồi! Mộ Tuyết cảm thấy là con người thì nên biết thỏa mãn.
“Lục Thiếu gia lát nữa có muốn đi ăn món điểm tâm ngọt không?” Mộ Tuyết hỏi.
Ăn nhiều món điểm tâm ngọt, Lục Thủy thấy nàng liền sẽ cảm thấy ngọt, nhìn thấy món điểm tâm ngọt liền sẽ nhớ tới nàng.
“Mộ Tiểu thư bao nhiêu cân?” Lục Thủy rất ngạc nhiên hỏi một câu.
“100 cân.” Sau đó Mộ Tuyết duỗi ra hai ngón tay, có chút đắc ý nói:
“Gầy đi 2 cân.”
Lục Thủy: “...”
Gầy đi?
Đây là ăn gian à?
Sau đó Lục Thủy đứng dậy, nói:
“Mộ Tiểu thư, chúng ta đi ăn cơm.”
Mộ Tuyết: “...”
Ta gầy không phải vì không ăn cơm, là vì rất lâu rồi mới nhìn thấy ngươi, bây giờ thấy rồi chắc chắn sẽ không gầy.
...
Hoa Vũ Tuyết Quý.
Mộ Tuyết ngồi đối diện Lục Thủy ăn món điểm tâm ngọt.
Hiện tại đang là giữa trưa.
Nàng đã ăn xong cơm trưa, thuận tiện tới ăn chút điểm tâm.
Nhưng ăn như vậy xong, nàng có khả năng thật sự sẽ béo lên.
Cho nên nàng ăn không nhiều.
Lục Thủy vừa ăn món điểm tâm ngọt vừa nhìn Mộ Tuyết, không có cảm giác trên thân Mộ Tuyết thiếu miếng thịt nào, sao lại gầy đi được?
Được rồi, Mộ Tuyết mặc váy tiên, hắn nhìn cũng không thấy.
Lần sau động chút tay chân với phần eo váy của nàng, làm rộng một chút, cho nàng thể nghiệm một đêm đột ngột gầy đi là như thế nào.
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, luôn có cảm giác trong đầu Lục Thủy đang suy nghĩ chuyện gì xấu.
“Các ngươi nói đánh bại Lục Thiếu gia Lục Thủy thì thật sự có thể nắm được công pháp bí tịch của tông môn chúng ta sao?” Một tiếng nói đột nhiên truyền đến tai Lục Thủy và Mộ Tuyết.
Cái này khiến cho hai người có chút ngoài ý muốn.
Mộ Tuyết nhìn về phía Lục Thủy, dường như đang hỏi: Lục Thiếu gia đoạt công pháp bí tịch của nhà khác lúc nào vậy?
Lục Thủy nhún vai, biểu thị bản thân hoàn toàn không biết gì cả.
Hôm nay Hoa Vũ Tuyết Quý hiếm khi có khách.
Nhưng vị trí bình thường của hắn và Mộ Tuyết luôn được để trống.
Không có cách nào, ai bảo Hoa Vũ Tuyết Quý các nàng biết Mộ Tuyết và hắn thường xuyên đến chứ.
Cho nên lúc nào cũng sẽ giữ lại chỗ trống, phòng ngừa lúc bọn hắn tới lại không có chỗ trống để ngồi.
Đương nhiên, việc buôn bán nơi này cũng không tốt như vậy.
Bình thường đều không ngồi kín chỗ.
Lục Thủy quay đầu nhìn sang, phát hiện vị trí bên kia có ba người đang ngồi, một nam hai nữ.
Bọn họ mặc quần áo hiện đại, nam mặc áo ngắn tay, quần dài, để tóc ngắn.
Nữ, một người thì mặc quần dài, một người mặc váy ngắn, tóc các nàng đều được buộc lên.
Tướng mạo không tệ.
Ba người đều rất trẻ trung.
“Hẳn là có thể, nghe nói Thiếu gia Lục gia lúc đánh cược vẫn rất giữ uy tín.” Nhan Ngọc tiên tử có chút không tự tin nói.
“Thế nhưng sư tỷ, ca ca ta làm sao có thể đánh cược với Thiếu gia Lục gia được?” Hà Tịch tiên tử mở miệng nói, nàng chính là người mặc váy ngắn kia.
Là váy hiện đại.
Hà Kim thở dài một tiếng, nói:
“Chúng ta cũng không biết Lục Thủy rốt cuộc có dáng dấp ra sao.
Nghe nói thực lực của Lục Thiếu gia bình thường, hẳn là có thể thắng hắn đúng không?”
Ba người nhất thời không biết nên nói thế nào.
Lục Thủy nghe xong nửa hiểu nửa không, tìm ta đánh cược?
Thắng sẽ có công pháp bí tịch.
Những người này là ai thế?
Nam tu vi 2.3, nữ một người tu vi 2.1, một người mới tu vi 1.7.
Yếu như vậy cũng dám đến Lục gia đắc tội Lục Thiếu gia?
Ai cho bọn hắn dũng khí.
Thấy trong mắt Mộ Tuyết ánh lên vẻ hiếu kỳ, Lục Thủy liền mở miệng nói với bên kia:
“Mấy vị muốn tìm Lục Thiếu gia?”
Tiếng nói đột nhiên vang lên này đương nhiên đã có chút hù dọa ba người kia.
Nơi này là tiểu trấn Thu Vân, rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Lục gia cũng không phải là nơi những người như bọn hắn có thể chọc nổi.
Sau đó, mấy người Hà Kim nhìn thấy Lục Thủy, bọn hắn liền đứng dậy.
“Tại hạ là Hà Kim, bên này là sư muội ta Nhan Ngọc, còn có muội muội ta, Hà Tịch.
Không biết hai vị là?
Đúng rồi, có phải đã ảnh hưởng đến đạo hữu rồi hay không?” Giọng điệu của Hà Tịch rất thấp.
“Tại hạ là Đông Phương Thập Lý, vị này là vị hôn thê của ta, Tuyết Tễ.” Lục Thủy giới thiệu hắn và Mộ Tuyết xong, liền tiếp tục nói:
“Vừa nghe mọi người nhắc đến Lục Thiếu gia, không biết có thể nói chi tiết một chút không?
Có thể ta sẽ giúp được các ngươi.”
Nói rồi Lục Thủy liền đứng lên, sau đó chuyển món điểm tâm ngọt sang bên Mộ Tuyết, rồi đứng lên ngồi xuống bên cạnh nàng.
Ý của hắn rất rõ ràng, có thể ngồi xuống nói.
Vị trí này đủ lớn, ba người bọn hắn ngồi thêm vào cũng không đến mức phải chen chúc.
Ba người Hà Kim ngồi xuống đối diện Lục Thủy.
Bọn hắn có chút khẩn trương.
Không phải là bởi vì Lục Thủy mạnh, mà vì đây là lần đầu tiên ba người bọn hắn tới khu vực Lục gia, có chút cẩn thận lo lắng.
Muội muội của Hà Kim, Hà Tịch ngồi trong cùng, Nhan Ngọc ngồi giữa, Hà Kim ngồi ngoài cùng, cũng chính là đối diện với Lục Thủy.
Mộ Tuyết ngồi bên cạnh Lục Thủy, không nói gì.
Nàng đương nhiên nghe theo Lục Thủy.
Có điều lại dùng tên giả, có phải lúc Lục Thủy ra ngoài đều thích dùng tên giả hay không vậy?
Dùng những tên gì?
Nàng cảm thấy lúc rảnh có thể đào đào lên nhìn.
“Các ngươi vừa mới nói đánh cược với Lục Thiếu gia là có chuyện gì vậy?” Lục Thủy hỏi.
Hắn tuyệt đối không biết những người này.
“Nói ra thật xấu hổ.” Hà Kim có chút xấu hổ nói:
“Chúng ta thật ra là đệ tử của Vạn Mộc Tông, Vạn Mộc Hồi Xuân Quyết của tông môn chúng ta thật lâu trước đây bị thất lạc, cho nên tông môn rớt xuống ngàn trượng, gần như không kiên trì nổi nữa.
Về sau chúng ta nghe nói ở Lục gia có bản đầy đủ của Vạn Mộc Hồi Xuân Quyết.
Cho nên mới tới tiểu trấn Thu Vân.”
“Các ngươi muốn Lục gia trả lại Vạn Mộc Hồi Xuân Quyết?” Lục Thủy hỏi.
“Không không không.” Ba người lập tức lắc đầu, giống như bị kinh hãi, Hà Kim lập tức nói:
“Đông Phương đạo hữu nói quá lời rồi, chúng ta chỉ là muốn mua một bản sao.
Đây là Lục gia, cho chúng ta mười cái lá gan chúng ta cũng không dám nói ra hai chữ trả lại.
Nhưng bởi vì tông môn của chúng ta rất nhỏ, gần như không gặp được người của Lục gia, cũng không có tư cách đi mua.
Cho nên mới nghĩ đến phương pháp đần độn này.”
“Khiêu chiến Lục Thiếu gia? Hoặc là kích thích đối phương đánh cược với các ngươi? Tiền đặt cược chính là Vạn Mộc Xuân Hồi Quyết?” Mộ Tuyết ở bên cạnh Lục Thủy mở miệng hỏi.
“Đại khái là vậy.” Nhan Ngọc mở miệng đáp.
“Chúng ta thật sự không có ý gì khác, các ngươi đừng hiểu lầm, truyền ra ngoài sẽ rất nguy hiểm cho chúng ta.” Hà Tịch cũng nói.
Ba người này lá gan không lớn, suy nghĩ ngược lại rất là lớn mật. Lục Thủy im lặng tự nhủ.
“Bây giờ các ngươi định làm gì?” Lục Thủy hỏi Hà Kim.
“Chúng ta định trước khi đến sẽ nghe ngóng nơi Lục Thiếu gia từng đến, như vậy có thể biết được dáng dấp của Lục Thiếu gia ra sao.
Chúng ta nghe ngóng rất lâu, lại phát hiện căn bản không có ai có vật gì như ảnh chụp của Lục Thiếu gia.
Chỉ có thể tận mắt đi xem.
Sau đó lại thử đánh cược với Lục Thiếu gia.” Hà Kim mở miệng nói.
-----
Dịch: MB