Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 611: Khiêu Chiến Lục Thủy 3

Chương 611: Khiêu Chiến Lục Thủy 3


“Các ngươi định đánh cược cái gì với Lục Thiếu gia?” Lục Thủy tiếp tục hỏi.
Hắn cảm thấy biết rõ tình hình sẽ tương đối tốt, đến lúc đó trở về chuẩn bị một chút, khiến bọn hắn thua tâm phục khẩu phục.
Mộ Tuyết mắt nhìn Lục Thủy, cảm thấy Lục Thủy đang gian lận.
“Định luận võ.” Hà Kim có chút hổ thẹn nói:
“Nghe nói Lục Thiếu gia hơi yếu phương diện này, phần thắng của chúng ta sẽ lớn hơn một chút.”
Vậy ta thắng, Lục Thủy thầm nghĩ trong lòng.
Rồi lập tức nhẹ giọng nói:
“Đề nghị đổi cái khác, nghe nói gần đây Lục Thiếu gia ăn không ít cơ duyên, tương đối biết đánh nhau, tu vi các ngươi nhìn thế này có thể không đủ.”
“A?” Lời này khiến ba người Hà Kim có chút ngoài ý muốn.
Đánh không lại sao?
“Vậy chúng ta nghĩ lại cách một chút.” Hà Kim có chút khó khăn nói.
Bọn hắn hình như cũng không có năng khiếu gì.
Hắn còn đánh không lại, chẳng lẽ còn trông cậy vào sư muội và muội muội hắn sao?
Nhan Ngọc và Hà Tịch cũng mặt ủ mày chau, các nàng thế nhưng thật ra là tới làm hậu cần.
Lục Thủy nhìn ba người, cảm thấy tương đối thú vị, nói:
“Muốn ta hỗ trợ không?”
Hắn có thể cho người lấy Vạn Mộc Hồi Xuân xuống, để cho bọn hắn chép một chút.
“Không, không cần.” Hà Kim lập tức từ chối:
“Dù sao cũng là chuyện có chút đắc tội Lục Thiếu gia, nếu Lục gia thật sự truy cứu, sẽ liên lụy tới Đông Phương đạo hữu.”
Lục Thủy: “...”
Loại chuyện nhỏ nhặt này Tam Trưởng lão ngay cả quản cũng không muốn quản.
Nhiều lắm là ngồi trên đại điện thở dài, Lục gia ta khi nào mới có thể cho ra một thiên kiêu.
Dù sao ngoại trừ thở dài vì cái này ra, cũng không còn cái gì để thở dài, những cái khác đều đã thất vọng hoàn toàn.
Nếu không phải vậy, tùy hắn đi, tùy hắn đi thôi.
“Vậy chúng ta không quấy rầy Đông Phương đạo hữu và Tuyết Tễ tiên tử nữa.”
Sau khi Lục Thủy gật đầu, Hà Kim liền mang theo sư muội và muội muội hắn đứng dậy rời đi.
Bọn hắn đã ăn xong, cũng nên đi ra ngoài tìm kiếm tung tích Lục Thiếu gia rồi.
Nhìn ba người rời đi, Mộ Tuyết hiếu kỳ hỏi:
“Lục Thiếu gia có gặp phải loại chuyện này nhiều không?”
“Lần đầu gặp.” Lục Thủy đúng sự thật nói.
Kiếp trước hắn cũng không có gặp phải chuyện này.
Nói vậy ba người này nhất định là thất bại rồi, chi ít kiếp trước đã thất bại. Lục Thủy đột nhiên nghĩ đến.
Mộ Tuyết cũng nghĩ như vậy, kiếp trước nàng chưa từng nghe Lục Thủy nhắc tới loại chuyện thú vị này.
Xem ra ba người bọn hắn đến cuối cùng cũng không tìm được Lục Thủy. Mộ Tuyết suy nghĩ trong lòng.
Kiếp trước, Lục Thủy bị cấm túc một đoạn thời gian, muốn tìm được quả thật không dễ dàng.
Sau đó, Lục Thủy an vị cạnh Mộ Tuyết ăn món điểm tâm ngọt, mặc dù không thể ngẩng đầu nhìn Mộ Tuyết, nhưng lại có thể ngửi được hương thơm nhẹ trên người Mộ Tuyết, cũng tốt.
Tuyết Quý đứng trên quầy luôn có cảm giác Thiếu gia và Thiếu nãi nãi chỉ thiếu dính cùng một chỗ với nhau nữa thôi.
Rõ ràng hai người đều muốn dính cùng một chỗ với nhau, thế nhưng lại vẫn duy trì một khoảng cách.
Tuyết Quý hai tay nâng má tựa trên quầy, bắt đầu suy nghĩ:
“Cũng không biết Thiếu gia và Thiếu nãi nãi đã nắm tay hôn môi bao giờ chưa?”
Hôm nay chỉ có một mình Tuyết Quý, Hoa Quý và Vũ Quý đã đi làm nhiệm vụ.
Lần nào nàng cũng bị vứt lại.
Về phần ba người vừa rồi, nàng đã cho người đi tra xét, chỉ cần là giống như bọn hắn nói, nàng sẽ không quản.
Dù sao Thiếu gia bọn nàng còn giống như rất chờ mong.
Cộp cộp!
Đột nhiên, Tuyết Quý nghe thấy có người gõ bàn, lập tức hồi thần lại.
Lúc này mới phát hiện Thiếu gia và Thiếu nãi nãi đã ăn xong.
“Bao nhiêu tiền?” Tuyết Quý nghe thấy Lục Thủy hỏi.
“Thiếu gia, ba người vừa rồi đã tính cho hai người rồi.” Tuyết Quý lập tức nói.
Mặc dù dáng vẻ ba người kia có vẻ rất đau đớn, nhưng vẫn trả tiền.
Nghe thấy vậy, Lục Thủy ngược lại có chút ngoài ý muốn.
Nhưng cũng không quá để ý.
Mộ Tuyết càng sẽ không để ý, dù sao cũng không phải nàng trả, nàng là ăn của Lục Thủy.
--- ---
Giữa trưa hôm sau, Lục Thủy và Mộ Tuyết đi dạo trên đường phố tiểu trấn Thu Vân.
Lần này, Chân Võ, Chân Linh và Đinh Lương cũng đi theo.
Chân Võ, Chân Linh đi theo là bởi vì Lục Thủy phải ra ngoài, bọn hắn cần đi cùng.
Đinh Lương đi theo là bởi vì Lục Thủy phải ra cửa, đến lúc đó Tiểu thư nàng sẽ là một mình, nàng cần đi theo.
Dù sao Tiểu thư nhà nàng không có tu vi cũng không có tiền.
Đông Phương Trà Trà mấy ngày nay lại bắt đầu bế quan.
“Lục Thiếu gia, cho ngươi.” Mộ Tuyết đi bên cạnh Lục Thủy, đưa ra một miếng điểm tâm.
Lục Thủy nhận lấy điểm tâm, cắn một miếng, ngọt, hương vị cũng không tệ lắm.
“Mộ Tiểu thư tự làm sao?” Lục Thủy tò mò hỏi một câu.
Hắn cảm thấy đây đúng là hương vị do Mộ Tuyết làm ra.
Mộ Tuyết gật đầu:
“Làm lúc sáng.”
Rất nhanh sau đó, Lục Thủy đã đi tới nhà ga.
“Mộ Tiểu thư, đến trạm xe rồi.” Lục Thủy dừng lại, nói với Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết cũng dừng lại bên cạnh Lục Thủy, khẽ nói:
“Lục Thiếu gia, lên đường bình an.”
Lục Thủy bỏ điểm tâm vào trong miệng, nhai mấy cái rồi nuốt xuống.
“Nghe theo Mộ Tiểu thư.” Lục Thủy nhẹ nhàng nói.
Mộ Tuyết mỉm cười nhìn Lục Thủy.
Cuối cùng, Lục Thủy quay người đi vào nhà ga.
Mộ Tuyết cứ như vậy nhìn Lục Thủy, nhìn đến khi hình bóng Lục Thủy biến mất trong tầm mắt.
Chờ đến khi gả cho Lục Thủy rồi sẽ không cần phải tách ra nữa.
Mộ Tuyết nghĩ vậy trong lòng.
“Tiểu thư, Lục Thiếu gia đã đi vào rồi.” Đinh Lương nói.
Mộ Tuyết gật gật đầu, sau đó thu hồi ánh mắt.
“Tiểu thư muốn ăn điểm tâm ngọt không?” Đinh Lương hỏi.
Mộ Tuyết lắc đầu, nói khẽ:
“Không muốn ăn.”
Đinh Lương liền biết, không có Lục Thiếu gia ở đây, Tiểu thư ăn cái gì cũng không có chút hăng hái nào.
--- ---
Bên trong Phong Sương Hà không ai chú ý tới, đột nhiên bắt đầu phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Sương mù bắt đầu bao phủ toàn bộ Phong Sương Hà.
Hồi lâu sau, từ dưới đáy sông truyền đến một tiếng nói tương đối vui vẻ:
“Hừ hừ, qua hai ngày nữa, ta liền có thể tiêu hóa hoàn toàn, đến lúc đó, nơi này rốt cuộc sẽ không nhốt được ta nữa.”
“Đến lúc đó, ai còn dám hung với ta, còn dám nói Thần Vực của ta xấu, ta liền sẽ cho bọn hắn biết, uy nghiêm của Chân Thần không bao giờ có thể bị sỉ nhục.”
“Khinh nhờn thần sẽ phải trả giá thật lớn.”
“Ta chính là Chân Thần Duy Nhất Thiên Địa.”
Đúng lúc này, một trận gió nhẹ bỗng dưng thổi vào.
Nơi ngọn gió này thổi qua, sương mù theo đó mà tán đi, ánh sáng theo đó mà dập tắt.
Chỉ trong vòng mấy hơi thở, toàn bộ Phong Sương Hà đã trở về bình thường.
Sau đó, bên trong Phong Sương Hà vang lên một giọng nói thong thả:
“An tĩnh chút.”
Dưới Phong Sương Hà lóe lên từng tia sáng, sau đó, một giọng nói ủy khuất vang lên:
“Ta cũng không có ra ngoài, mà người khác cũng không nghe thấy ta nói chuyện.”
Không ai đáp lại giọng nói từ dưới Phong Sương Hà kia, gió đã dừng, âm thanh trên không trung cũng không vang lên nữa.
Ánh sáng dưới Phong Sương Hà sau khi chờ một hồi phát hiện không có ai, sương mù lại lần nữa xuất hiện, ánh sáng tùy theo đó tản ra.
Tiếp đó, một giọng nói yếu ớt vang lên:
“Nhân loại nên có nguyện vọng, khi đó, ta sẽ thỏa mãn ngươi.”
Sau đó, tất cả yên tĩnh lại.
-----
Dịch: MB


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất