Chương 616: Bên Dưới Cầu Nại Hà 1
Ở kiếp trước, cuộc sống của Băng Phượng rất tốt, kiếp này thì hơi thê thảm rồi.
Nhưng suy nghĩ một chút thì cũng đúng thôi, ở kiếp trước nàng là một thiên chi kiều nữ, thiên phú tu hành đặc biệt cao.
Băng Phượng là cam tâm tình nguyện nhận nàng làm chủ.
Kiếp này không tình nguyện, lập tức bị nuôi nhốt giống như một con gà con.
Còn bị buộc bằng dây thừng.
Nhưng nuôi theo kiểu này cũng rất thú vị.
Nếu sau này không rảnh trông coi thì sẽ cởi dây ra!
Mộ Tuyết cảm thấy sau khi kết hôn, Băng Phượng mười phần khéo léo mà ăn mấy thứ linh tinh, chủ nhân nhìn thấy nó khôn khéo như vậy, biết đâu chủ nhân sẽ cảm thấy hài lòng mà không trói nó nữa.
Chỉ cần được cởi trói, nó sẽ có thể trở lại hình tượng cao quý ban đầu.
Thế nào là cao quý?
Đương nhiên là khi không có đeo dây thừng.
Nhưng mà bây giờ ăn nhiều một chút mới là đúng đắn, bởi vì nó không biết lúc nào sẽ phải nhịn đói tiếp.
Cho nên nó bắt đầu ăn thật hăng hái, cho dù là đang ăn thức ăn gia súc.
Nó muốn ghi lại những việc này vào trong huyết mạch, nói cho huyết mạch đời sau.
Băng Phượng cao quý vẫn có thể ăn thức ăn gia súc.
Bởi vì trong huyết mạch không có loại truyền thừa này mà nó suýt chút nữa chết đói.
Băng Phượng đang suy nghĩ thì nhìn thấy chủ nhân lại ném thức ăn, nó không nói hai lời mà bắt đầu ăn.
"Lại nói tiếp, hình như Đậu Nha đi bế quan chung với Trà Trà." Mộ Tuyết nhớ tới nàng còn có một sủng vật khác.
Một cây Nhục Thực Hoa tên là Đậu Nha.
Là của Lục Thủy tặng nàng.
" Cơ duyên của Đậu Nha thật sự không tệ, đi theo Trà Trà bế quan cũng tốt." Mộ Tuyết cũng không quan tâm lắm.
Để cho Đậu Nha bám theo Trà Trà, nàng sẽ có nhiều thời gian ở chung với Lục Thủy.
Nhắc tới Lục Thủy, Mộ Tuyết muốn ngay lập tức gọi điện thoại đi qua, muốn nghe giọng nói của Lục Thủy một chút.
Nhưng mà Bỉ Chi Hải Ngạn chắc chắn không có tín hiệu.
Cho nên là không thể nào gọi vào được.
"Chắc chắn là không gọi được, nhưng ta vẫn gọi thử xem sao."
Mộ Tuyết nói xong thì bấm số điện thoại của Lục Thủy.
Sau đó đặt ở bên tai.
Có chút hồi hộp.
Rất nhanh có âm thanh từ phía đối diện truyền tới.
"Số điện thoại quý khách đang gọi, hiện không liên lạc được, xin gọi lại sau..."
Mộ Tuyết nghe tổng đài báo như vậy thì hơi thất vọng bỏ di động xuống:
"Đã nói mà, thật sự không gọi được."
Sau đó Mộ Tuyết dự định đi tiểu viện của Lục Thủy sân để tưới hoa.
Nhưng chưa kịp đứng dậy thì nàng cảm thấy có người tới.
Chính xác là từ trên trời bay tới.
Trong khu vực Lục gia, cơ bản không có ai được phép bay.
Không phải muốn cấm người cường đại bay, mà người cường đại đều trực tiếp mở không gian, không cần thiết bay.
Hình như người này cũng có thể mở không gian.
"Là đang tìm ta?" Mộ Tuyết đã có đáp án ở trong lòng.
Nhưng cũng có thể là đi dạo, thấy được nàng, sau đó đi xuống tìm nàng.
Đúng vậy, Mộ Tuyết biết người tới là ai.
Trong vài lần hít - thở, một bé gái với mái tóc sặc sỡ xuất hiện ở trước mặt Mộ Tuyết.
Nàng nhìn Mộ Tuyết, có chút lém lỉnh.
Vừa đến đây nàng đã nhìn chung quanh một lần, không nhìn thấy cái người dễ bắt nạt kia.
Người kia cũng rất đáng giận, vẫn luôn chê bai Thần Vực của nàng.
Thành thần nhưng là vị thần kém cỏi nhất..
"Sao ngươi lại tới đây?" Mộ Tuyết mở miệng hỏi.
Đinh Lương đi mua sắm, cho nên Mộ Tuyết không cần dùng suy nghĩ để nói chuyện.
"Ta. . ." bé gái bay đến trước mặt Mộ Tuyết dự định nói rõ mục đích của mình.
Đúng lúc nàng sắp mở miệng nói thì Mộ Tuyết trực tiếp ngắt lời nàng:
"Qua đây, ngồi xuống rồi nói."
Mộ Tuyết nói xong thì đưa tay cầm lấy tay của cô bé, sau đó để nàng ngồi ở trên ghế kế bên mình.
"Mái tóc này nhìn vào giống như là một cô gái hư hỏng, có muốn nhuộm lại thành màu đen hay không?" Mộ Tuyết sờ lên mái tóc của cô bé và hỏi.
Bé gái tóc màu lập tức che mái tóc của mình lại:
"Như thế này đẹp hơn, nhiều màu sắc và nổi bật nhất."
Mộ Tuyết cũng không để ý, mà là nắm tay tựa ở trên mặt bàn, một tay kéo lấy má nói:
"Vì sao đột nhiên đến đây?"
Nếu như nhóc con này nhàm chán, nàng có thể cho Trà Trà thức dậy chơi đùa với nàng.
Chơi chung với Trà Trà, nhất định có thể chơi cả ngày.
Tiểu nữ hài tóc ngồi tại chỗ, gõ gõ ngón tay, nói:
"Ta cảm giác một nơi nào đó trên thế giới đang kêu gọi ta, có người cần ta giúp đỡ."
Mộ Tuyết không nói gì thêm, đại khái đây chính là chức trách của một Chân Thần.
Mà bình thường đều có liên quan đến Độc Nhất Chân Thần.
"Nhưng mà..." Bé gái ấp úng nói:
"Ta cảm thấy mình không thể, không thể xử lý được."
"Muốn ta giúp ngươi xử lý phải không?" Mộ Tuyết mở miệng hỏi.
Nghe được câu này, bé gái lập tức chuyển sang vẻ mặt tươi cười, nhưng rất nhanh nàng lại đứng lên, nghiêm túc nói:
"Ta là Thiên Địa Duy Nhất Chân Thần, cần có uy nghiêm của một Chân Thần, thần nên thỏa mãn nguyện vọng của con người."
"Vậy thì nguyện vọng của ta là có thể giúp Duy Nhất Chân Thần làm một chuyện gì đó." Mộ Tuyết một tay nâng má, vẻ mặt mang theo ý cười nhìn bé gái nói.
"Lúc con người có nguyện vọng, ta và ngươi sẽ cùng thực hiện." Thiên Địa Duy Nhất Chân Thần, rất có uy nghiêm nói.
Mộ Tuyết cũng không thèm để ý, mà chỉ nói:
"Là chuyện gì?"
Bé gái tóc màu lắc lắc đầu:
"Vẫn chưa biết, chờ ngày mai tiêu hóa xong thần lực trong bụng, thì sẽ cảm giác được."
"Vậy ngày mai lại nói." Mộ Tuyết mở miệng nói..
Nàng không cảm thấy chút xa lạ nào đối với đứa trẻ này.
Với lại, người có thể sống ở Phong Sương Hà chắc không phải là người ngoài.
Không phải như vậy thì làm sao có thể tùy ý nhảy nhót ở Lục gia mà không có ai trông chừng.
Đương nhiên, vị Duy Nhất Chân Thần này, trông không có chút nguy hiểm nào.
Có thể có chút uy hiếp đối với Trà Trà.
—— ——
Lúc này Lục Thủy đi tới trong đám người.
Hắn nhìn thấy một ông lão đang ngồi bên cạnh bia đá, và một cô gái mặc da hổ đang đứng trước mặt ông ấy.
Yêu tộc sao?
Lục Thủy trong lòng hơi ngạc nhiên.
Vậy mà có thể ở nơi này nhìn thấy Yêu tộc.
Lúc này ông lão đưa cho nữ Yêu tu một viên hạt châu màu vàng nhạt, nói:
"Cầm lấy hạt châu, sau đó hướng về phía bờ bên kia đi tới.
Nếu như có thể đi qua được thì sẽ nhìn thấy Kim Sinh Lộ.
Không thể tới sẽ rơi vào Vong Xuyên Hà."
Nữ Yêu tu nói tiếng cảm ơn và nhận lấy hạt châu, sau đó nhắm mắt ngưng thần trong chốc lát rồi cất bước đi ra ngoài.
Lục Thủy có thể thấy rõ ràng, hạt châu này sẽ dựa vào niềm tin của con người mà ngưng tụ thành một con đường ở dưới chân.
Giống như đang mở một cánh cửa.
"Đây là một thử thách để kiểm tra tâm tính?" Lục Thủy vô thức nói.
"Nếu như đơn giản như vậy thì tốt rồi, khi đi tới nửa đường sẽ có những vật khác ảnh hưởng ngươi." Một người đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng nói.
-----
Dịch: MB