Chương 632: Nhị Trưởng Lão Vs Băng Hải Nữ Thần 3
Ánh mắt của Nhị trưởng lão từ đầu đến cuối đều dừng ở trung tâm của hố to.
Đó là vị trí của Băng Hải Nữ Thần.
Lúc này, lực lượng - gió lốc bắt đầu ngừng, cát bụi bắt đầu tán đi.
Khi cát bụi sắp tán đi thì trong hố to có hàn khí bắt đầu tràn ra, đất đai đang bị đông lại.
Hàn khí lạnh buốt ngưng tụ ở ngay chính giữa hố.
Vèo!
Tất cả lực lượng- gió lốc biến mất, hết thảy cát bụi rơi xuống đất.
Băng Hải Nữ Thần đứng ở vị trí trung tâm lạnh lùng nhìn Nhị trưởng lão ở phía trên hố.
Khóe miệng của nàng tràn ra máu tươi, thân thể suy sụp đang nhanh chóng hồi phục.
"Ta cứ nghĩ là mình đánh giá ngươi quá cao,hóa ra vẫn còn thấp." Băng Hải Nữ Thần lạnh giọng mở miệng.
Một chiêu.
Chỉ một chiêu.
Nàng chưa từng nghĩ tới, phân thân của mình sẽ bị đối phương đánh bại chỉ bằng một chiêu, mà lại nhẹ nhàng như vậy.
Đối với nàng mà nói, cho dù bộ phân thân này không phải đối thủ của đối phương, cũng không đến nỗi chạy không thoát như vậy.
— —
Hiện tại nàng sai rồi.
Mười phần sai.
Căn bản không thể dùng cảnh giới bình thường đi đối phó với đối phương.
Cũng giống như Lục gia Đại trưởng lão.
Ở cảnh giới của bản thân, bọn hắn đều là độc nhất vô nhị cường giả.
"Không phải ta mạnh." Nhị trưởng lão cúi đầu nhìn xem bộ dáng chật vật của Băng Hải Nữ Thần nói:
"Cảnh giới của ngươi cao hơn ta, nhưng ngươi đã quên một chuyện"
"Quên cái gì?" Băng Hải Nữ Thần đứng ở nơi đó, thân thể của nàng đang liên tục phục hồi,và lực lượng cũng dần mạnh hơn.
Chắc chắn nàng sẽ không từ bỏ mầm Chuyển Sinh Thụ.
Nếu đối phương cho nàng cơ hội hồi phục, nàng cũng vui vẻ nói chuyện phiếm đôi câu với đối phương.
Cũng thuận tiện cho nàng liên hệ với bản thể, mượn thêm lực lượng từ bản thể.
Nhưng bản thể ở bên kia phải đề phòng đối phương truy tung.
Một khi phát hiện manh mối, nàng sẽ cắt đứt hết thải liên hệ.
Băng Hải Nữ Thần đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, khôi phục lại, thậm chí mạnh hơn.
Nhị trưởng lão nhìn thấy, nhưng chỉ đứng đó quan sát mà thôi,
Dường như tất cả đều không thể làm cho tâm tình của nàng thay đổi.
Còn không bằng Băng Hải Nữ Thần nhìn xem Lục Thủy.
"Cảnh giới của ngươi thật sự cao hơn ta, ta cũng không phải là đối thủ của ngươi, nhưng là..." Nhị trưởng lão nhìn chằm chằm Băng Hải Nữ Thần, tạm ngừng rồi tiếp tục nói:
"Ngươi nghĩ bản thân đang ở thời kỳ toàn thịnh sao?”
"Nghĩ hiện giờ ngươi đang dùng là bản thể?"
Băng Hải Nữ Thần đương nhiên nghĩ tới, tốc độ khôi phục lực lượng của nàng chắc chắn vượt xa người của ba thế lực lớn.
Trên lý thuyết, một vị Lục gia Nhị trưởng lão không phải là đối thủ của nàng.
Đáng tiếc là, lý thuyết mãi mãi không bằng thực tế.
Nhưng Băng Hải Nữ Thần cũng không sốt ruột.
"Như vậy, ngươi cảm thấy bây giờ ta có thể rời đi tầm mắt của ngươi không?" Toàn thân của Băng Hải Nữ Thần toát ra khí lạnh.
Thương thế của nàng đã hoàn toàn khôi phục, lực lượng của bản thể cũng trở thành hậu thuẫn cho phân thân.
Trong phút chốc, khí lạnh len lỏi khắp bốn phương tám hướng, tàn phá bừa bãi, hơn phân nửa vùng đất trong Bỉ Chi Hải Ngạn bị khí lạnh xâm lấn.
Nhiệt độ bắt đầu hạ xuống.
Vừa nói dứt lời, trong nháy mắt, Băng Hải Nữ Thần hành động.
Nàng hóa thành một một luồng không khí lạnh, bắt đầu rời đi nơi này.
Đây là lực lượng thể hiện, là Chủ Thần quyền năng.
Khí lạnh tiếp xúc với nơi nào, thì vị trí của nàng cũng ở đó.
Ở bên trong khí lạnh, khắp nơi đều là nàng, nhưng cũng không phải nàng.
Băng Hải Nữ Thần cũng không cho rằng Lục Hữu Đình có thể ngăn cản nàng rời đi.
Xem như Lục Hữu Đình có thể đánh bại phân thân của nàng, nhưng liên quan tới quyền năng của Chủ Thần, nàng ta không ngăn được.
Giờ phút này, tất cả những người bị khí lạnh bao phủ, đều cảm thấy run sợ.
Đây là nỗi sợ hãi xuất phát từ bản năng.
Cảm nhân được chính mình đang ở trong lĩnh vực của một đấng tối cao, trong lĩnh vực này, sinh tử bị quyết định chỉ bằng một ý nghĩ của đối phương.
Rất nhiều người bên cạnh Nại Hà Kiều đều đang sợ hãi.
Bọn hắn vô thức tới gần, muốn kháng cự lại loại khí lạnh đáng sợ này.
Mặc dù không có cảm giác được sự tồn tại của lực lượng mạnh mẽ này, nhưng cấp độ lực lượng đã vượt qua hiểu biết của bọn họ rồi.
Miêu Đồng khoanh tay, hối hận, nơi này thật là đáng sợ.
Sớm biết vậy, hắn đã dẫn theo đạo lữ.
Từ đầu, ông lão vẫn luôn nhìn Hồng Nguyệt, bây giờ đã thu hồi ánh mắt.
Bản thân hắn cũng cảm thấy nguồn lực lượng này thật đáng sợ.
"Bỉ Ngạn tới rất nhiều sự tồn tại đáng sợ."
Lần này không có người hỏi nhiều, cũng không có người nghe rõ ràng.
Bọn hắn vẫn luôn bị khí lạnh ảnh hưởng, vô cùng sợ hãi.
Nhị trưởng lão nhìn xem khí lạnh tàn phá bừa bãi, không quan tâm lắm, khí lạnh này có thể làm cho những người khác sợ hãi, nhưng rất là bình thường đối với nàng.
Sau khi Băng Hải Nữ Thần rời đi, nàng mới duỗi ra một bàn tay hướng về phía trung tâm của cái hố, có một bụi cỏ nhỏ mọc rễ nảy mầm ở trong hố, sau đó chui ra khỏi mặt đất.
Cỏ non mọc ra, trong nháy mắt, quanh thân nó giống như có nhật nguyệt vờn quanh.
Nhị trưởng lão thấy cảnh này, thay đổi ngón tay thành chưởng, sau đó năm ngón tay bắt đầu nắm lại:
"Thảo Mộc Nhất Giới."
"Nhật Nguyệt, Tù Lung."
Tiếng nói vừa dứt, năm ngón tay khép lại.
Giờ phút này, hào quang của Nhật Nguyệt bắt đầu khuếch tán, bóng dáng của nó len lỏi trên mặt đất.
Chốc lát đã bao trùm những nơi trước đó bị khí lạnh của Băng Hải Nữ Thần bao phủ.
Băng Hải Nữ Thần vốn đã rời khỏi chỗ của Nhị trưởng lão cũng như là sắp tiếp cận được mầm Chuyển Sinh Thụ, trong lúc bất chợt cảm giác thân thể bị cản trở.
Tiếp đó trong đầu của nàng truyền ra một giọng nói:
"Thảo Mộc Nhất Giới, Nhật Nguyệt Tù Lung."
Nàng hơi kinh ngạc:
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Trong khi nàng đang kinh ngạc, trong mắt của nàng đột nhiên xuất hiện hào quang của Nhật Nguyệt.
Băng Hải Nữ Thần nhìn thấy hai tia sáng này, trong nháy mắt, có một dự cảm không tốt trỗi lên trong lòng.
"Không tốt."
Nàng muốn trốn chạy, nhưng mà hào quang của Nhật Nguyệt trực tiếp bao trùm nàng, sau đó kéo nàng trở lại.
Băng Hải Nữ Thần khó thở, nhưng mà trong lúc nhất thời nàng cũng không có biện pháp đối phó.
Đành mặc kệ đối phương trói buộc.
Trong nháy mắt, tất cả hàn khí biến mất, những luồng khí lạnh cũng biến mất. Sau đó tất cả tụ họp lại trong hố to.
Thân thể của Băng Hải Nữ Thần cũng từ từ hiện ra.
Thật ra, tất cả mọi chuyện, chỉ xảy ra trong thời gian rất là ngắn.
Không có tạo nên nhiều thay đổi đối với người khác.
Thay đổi duy nhất là thời tiết trở nên ấm áp, cảm giác sợ hãi biến mất.
"Tại sao có thể như vậy? Làm sao có thể?"
Băng Hải Nữ Thần thất bại, hoàn toàn thất bại, Băng Hải Nữ Thần không dám tin tưởng.
Rốt cuộc tu vi của ngươi đã đến cấp bậc nào?"
Bị đánh lui trở về Băng Hải Nữ Thần đứng tại trong hố to, giương mắt, lạnh lùng nhìn Lục Hữu Đình.
Nàng có chút phẫn nộ.
Có chút thắc mắc.
Cảnh giới của nàng cao hơn nhiều, cho dù chưa có khôi phục cũng sẽ có ưu thế do cảnh giới cao mang lại.
Nhưng nàng không có cảm giác được.
Nhị trưởng lão đứng bên rìa của hố to, gió vẫn đang lay động mái tóc và góc áo của nàng:
"Bên dưới Đại Đạo."
-----
Dịch: MB