Chương 647: Cầu Phật Không Bằng Bái Ta 1
Nhóm hai người của Nhị trưởng lão, lúc này, nàng vẫn đang xử lý linh dược.
Thỉnh thoảng nàng sẽ liếc nhìn Lục Thủy một cái.
Ngay khi nàng dự định nhìn xem Lục Thủy có đổi sách không, thì bầu trời bỗng nhiên vang lên tiếng sấm nổ liên hồi.
Ầm ầm!
Tiếng nổ liên tục truyền đến.
Ngay sau đó là khí tức mạnh mẽ theo sát phía sau.
Nhị trưởng lão hơi bị bất ngờ, nàng nhìn về phía chân trời.
Lúc này bầu trời xuất hiện vết nứt, một ngôi sao màu đỏ thẫm từ phía chân trời vọt tới.
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Nhị trưởng lão hơi kinh ngạc, sau đó nàng nhận ra ngôi sao màu đỏ thẫm kia:
"Nghịch Tinh? Vì sao Nghịch Tinh lại xuất hiện ở đây?"
Không chỉ có Nhị trưởng lão kinh ngạc, ngay cả Băng Hải Nữ Thần cũng vô cùng kinh ngạc.
"Nghịch Tinh? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Sau đó Nghịch Tinh liên kết với một tia sáng cũng có màu đỏ thẫm, rồi sau đó ánh sáng màu đỏ bắt đầu tuôn rơi.
"Là bởi vì mầm Chuyển Sinh Thụ sao?" Băng Hải Nữ Thần suy đoán.
Nàng rất muốn đi qua đó xem thử.
Nhưng mà lực lượng của Lục Hữu Đình từ đầu đến cuối không hề lơi lỏng.
Điều này làm cho nàng có chút bất lực.
Sau đó nàng nhìn về phía Nhị trưởng lão, nàng có thể thấy rõ ràng, đối phương cũng vô cùng kinh ngạc.
Hoàn toàn không rõ chuyện gì đã xảy ra.
"Nàng cũng không biết hay sao? Vậy thì, rốt cuộc là người của thế lực nào?" Băng Hải Nữ Thần cảm thấy thế giới này không bình thường chút nào.
Nàng cứ ngỡ rằng, bí ẩn nhất phải là tam đại thế lực: Thần Chúng của nàng, Phật Môn và Tiên Đình.
Bây giờ nhìn lại, trong bóng tối cũng không được yên tĩnh cho lắm.
Thời đại mới, cũng không có tệ hại như nàng nghĩ.
Nhị trưởng lão nhìn xem Nghịch Tinh, trong đầu hiện lên các loại suy đoán, cuối cùng đặt hết nghi vấn về phía Độ Thiên Lĩnh.
Nghịch Tinh bị một nhân vật mạnh mẽ cố định vào vị trí, sau đó biến mất không một dấu vết.
Mà nhân vật này bị nghi ngờ là người đã vô tình xâm nhập vào Độ Thiên Lĩnh của Lục Thủy.
"Cho nên đây là lý do để hắn vẫn còn ở lại nơi này sao?" Nhị trưởng lão cảm thấy khả năng này rất cao.
Vì thế, nàng mới không muốn để cho Băng Hải Nữ Thần đi xem xét.
Cho dù khả năng này là cực kì nhỏ nhoi.
Nàng cũng phải buộc Băng Hải Nữ Thần ở lại chỗ này, nhìn nàng xử lý linh dược.
. . .
Ở bên trong Chân Thần kết giới.
Diệp Tân nhìn xem U La Cổ Phật.
Hắn nhẹ nhàng, từ tốn, nói rằng:
"Nếu như Cổ Phật gặp được người vì ngươi cầu nguyện, vẫn sẽ bằng lòng buông bỏ nàng sao?
Sẽ vì sự thanh thản của bản thân mà buông bỏ đối phương sao?
Sẽ vì thành Phật mà đi giết chết người này sao?
Chân Thần đã từng nói cho ta biết, sinh tử của nàng phụ thuộc vào niềm tin nơi ta.
Nếu như ta nhu nhược buông xuôi, nàng sẽ chết.
Nếu mà ta vẫn kiên trì không bỏ cuộc, thì nàng còn có hy vọng sống sót.
Chỉ là hy vọng.
Nhưng, đây là hy vọng để sinh tồn.
Đây không phải là chấp niệm của ta, là hy vọng, là niềm tin, là tấm lòng của ta."
Diệp Tân nhìn xem U La Cổ Phật tiếp tục nói:
"Chắc là Cổ Phật cũng biết, ta đã từng là một con Yêu."
"Biết." U La Cổ Phật bình tĩnh mở miệng.
Hắn không có nói gì để thuyết phục Diệp Tân, chỉ yên lặng lắng nghe Diệp Tân nói.
Không có tỏ ra mất kiên nhẫn, không có vẻ gì là miễn cưỡng, càng không có sự bất mãn nào.
Ngược lại, cảm thấy có chút thông suốt.
"Trong dĩ vãng, dù là ta đã rũ bỏ kiếp Yêu để trở thành một con người, thì vẫn luôn cảm thấy bản thân thiếu thiếu một cái gì đó.
Ta đã từng dò hỏi Chân Thần, nhưng Chân Thần không có trả lời ta.
Sau đó, ta đã tìm kiếm thật là lâu, mới nhận ra thứ mà bản thân khuyết thiếu rốt cuộc là cái gì." Diệp Tân rũ mi, nhìn xuống, nói.
"Là cái gì?" U La Cổ Phật hỏi.
Diệp Tân giương mắt nhìn về phía U La Cổ Phật, giọng nói của hắn có chút nặng nề:
"Là trái tim.
Ta sinh ra là một con Yêu, thứ ta thiếu là trái tim của một con người.
Nếu sinh ra làm một con người thì phải có một tấm lòng."
"Lòng người sao?" U La Cổ Phật trầm mặc một lát, tiếp tục nói:
"Giữa thiên địa cũng có khoảng cách, nhưng còn lòng người, dù chỉ có ba tấc lại giống như vực sâu không đáy.
Lòng người lương thiện thì có thể so sánh với nhật nguyệt.
Lòng người một khi sản sinh ý nghĩ độc ác, thì sẽ nhuốm đỏ con người và cõi trần tục.”
"Cho nên, Chân Thần từng nói rằng.
Yêu đang theo đuổi sự trưởng thành, mà người cũng đang theo đuổi để hóa thành Yêu." Diệp Tân nhẹ nhàng nói ra.
Nghe được câu này, U La Cổ Phật giống như giật mình tỉnh ngộ, sau đó nhỏ giọng tán thành, nói:
"Thì ra là thế."
Diệp Tân chuyển ánh mắt về phía Chuyển Sinh Thụ, vẻ mặt nghiêm túc:
"Ta đang truy đuổi trưởng thành, cho nên ta chấp nhận tin tưởng, tình nguyện vì nàng vào Sa Bà Địa Ngục, cam tâm vì nàng sa vào nhân gian Khổ Hải.
Chấp nhận từ này về sau vĩnh viễn đọa lạc trong đau khổ."
Diệp Tân quay đầu nhìn về phía U La Cổ Phật, giọng nói hơi trầm xuống:
"Cổ Phật khuyên ta buông xuống, nhưng ta mà buông xuống chính là giết người. Vì trở thành phật mà giết người, một vị Phật như vậy thật sự là Phật sao? Năm đó Đức Phật trầm mặc, không có cách nào giúp ta, cũng chưa từng khuyên ta. Bởi vì đã nhìn thấu hết thảy ngay từ đầu."
U La Cổ Phật nhìn xem Diệp Tân, cuối cùng cúi đầu nói nhỏ:
"Xem ra, bần tăng mới là người vẫn luôn ôm chấp niệm trong lòng."
Diệp Tân im lặng cúi đầu.
Lục Thủy ở phía sau nhìn thấy, trong lúc nhất thời cũng không nói được gì.
"Cảm giác như hắn đang tỏ tình với cái cây này ?" Trong đầu của Lục Thủy hiện lên một ý nghĩ như vậy.
Nhưng hắn cũng không có rối rắm hay quan tâm về những gì đối phương lý giải.
Lòng người như thế nào, Phật Môn hoặc là Tu Chân giới như thế nào, đều không có quá nhiều quan hệ đối với hắn.
"Vị Cổ Phật này cũng là người khiêm tốn, chỉ cần hắn không ảnh hưởng ta, thì không thành vấn đề." Lục Thủy bắt đầu tưởng tượng.
Hắn đã phân tích tương đối đầy đủ rồi.
Hơn nữa, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra ở trong Bỉ Ngạn này.
Sự thật là, Bỉ Chi Hải Ngạn chưa từng được mở ra.
Cần phải mở được khóa cửa, cũng chính là cây Chuyển Sinh Thụ trước mặt.
Mà chỉ có Chân Thần mới có chìa khóa.
Đây là lí do vì sao Chuyển Sinh Thụ được đặt ở đây.
Bây giờ, cho dù ai đó chỉ lấy đi mầm Chuyển Sinh Thụ thì tác dụng cũng sẽ giảm đi rất nhiều.
"Ta có chìa khóa, nhưng cần phải có điều kiện kích hoạt." Lục Thủy cau mày.
Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía không trung, khi Song Nguyệt biến thành Hồng Nguyệt mới có thể bắt đầu kích hoạt tất cả.
Lục Thủy có thể làm được, nhưng cần có một chút thời gian.
"Hơi phiền phức."
Điểm khởi đầu này hắn không thể dùng hạt đậu nành này đi khích hoạt, cũng không thể dùng bản thể đi làm.
Chỉ có thể chuyển lực chú ý sang một hạt đậu nành khác, sau đó để cho nó liều lĩnh đi xử lý.
-----
Dịch: MB