Chương 646: Mở Mắt Ra Thì Trở Thành Nghịch Tinh 3
Sau đó, có một tia sáng màu đỏ thẫm từ trong khóe mắt của hắn bắn thẳng ra ngoài.
Rầm!!!
Ánh sáng xuất hiện trong nháy mắt.
Thì phía chân trời cũng có tiếng nổ dữ dội bất chợt vang lên.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Sấm chớp bắt đầu điên cuồng lóe lên trên không trung, một tia sáng màu đỏ lao vút ra từ phía chân trời.
Khô Thụ lão nhân sững sờ nhìn về phía chân trời, hắn cảm thấy như có thứ gì đó từ bầu trời phía bên ngoài phá vỡ không gian xông đến chỗ này.
Tia sáng màu đỏ kia càng ngày càng đậm hơn.
Vật kia muốn tới.
Sự thay đổi đột ngột này làm cho bốn người của Thần Chúng vô thức dừng lại.
Bọn hắn cảm thấy có vật gì đáng sợ sắp giáng xuống nơi này.
Rầm!
Trong lúc bất chợt, toàn bộ Bỉ Ngạn đều bị rung chuyển.
Lúc này bầu trời bị xé ra một cái khe hở.
Khô Thụ Lão Nhân sững sờ chứng kiến tất tả, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc
"Đây, đây là cái gì?"
Không riêng gì Khô Thụ Lão Nhân, sắc mặt của Thần Chúng Thiên Thần cũng là tràn đầy vẻ khủng hoảng.
"Tại sao, sao lại xảy ra chuyện như thế này?"
Ở bên ngoài khe núi, có một số người đang chạy tới, toàn bộ đều ngừng lại.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn bầu trời, cảnh tượng mà họ nhìn thấy, làm cho ai nấy đều sững sờ ngay tại chỗ.
Mỗi người đều cảm thấy thật khó tin.
"Trên trời sao lại xuất hiện vật này?"
Bọn họ nhìn thấy một khe hở trên bầu trời của Bỉ Ngạn.
Từ khe hở này có thể nhìn thấy bầu trời phía bên ngoài.
Trong khe hở, có một ngôi sao màu đỏ thẫm từ bên ngoài đang xuyên qua không gian bay tới.
Nhìn thấy ngôi sao này, trong lòng bọn họ dấy lên một nỗi sợ hãi không thể hình dung được.
Như là đến ngày tận thế, cận kề tử vong.
Ầm!
Sấm sét liên tục rền vang nơi chân trời, chỉ trong nháy mắt, ngôi sao màu đỏ thẫm kia đã xuất hiện ở Bỉ Chi Hải Ngạn.
Một khí tức cực kì đáng sợ cũng theo đó bao phủ xuống, mang theo nỗi sợ hãi không thể nào diễn tả được, len lỏi khắp nơi.
Tất cả mọi người đều muốn chạy khỏi nơi này ngay lập tức.
Nhưng mà, không thể cử động được.
Tất cả mọi người đang ở phía dưới này, đều giống như mất đi quyền kiểm soát cơ thể.
Đúng vậy, kể cả tư cách chạy trốn cũng không có.
"Nghịch, Nghịch Tinh giáng thế?" Thần Chúng Thiên Thần hoảng sợ nhìn xem hết thảy chuyện xảy ra ở đây.
Hắn cảm nhận được sự hủy diệt, cảm nhận được hơi thở chết chóc.
Hắn quay đầu nhìn về phía A Mãn.
Khi hắn nhìn thấy A Mãn trong nháy mắt, sợ hãi tràn ngập toàn thân của hắn, hắn đã thấy được.
Người nam này vừa mở mắt, đôi mắt hắn có màu đỏ rực.
Toàn thân hắn cũng toát ra hơi thở của sự hủy diệt.
"Ngươi, ngươi là, là nghịch, Nghịch Tinh?" Thần Chúng Thiên Thần run rẩy mở miệng hỏi.
Sự tồn tại của Nghịch Tinh là biểu tượng cho sự hủy diệt của một thời đại.
Sự tồn tại này rất hiếm gặp, mà hắn, hắn thế mà chính mình đi về hướng hủy diệt.
Những thành viên khác của Thần Chúng cũng đang sợ hãi tột cùng, bọn hắn muốn thoát khỏi đây, nhưng mà hoàn toàn không cử động được.
Khô Thụ Lão Nhân kinh ngạc nhìn A Mãn.
Hắn có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới, A Mãn là Nghịch Tinh trong truyền thuyết.
Thiếu gia vậy mà dám mang Nghịch Tinh về Lục gia, còn A Mãn lại thật sự là Nghịch Tinh.
Trong lòng của Khô Thụ Lão Nhân lúc này cũng tràn đầy sợ hãi như những người kia.
Đối mặt với Nghịch Tinh, sợ hãi là chuyện bình thường.
A Mãn nhìn xem tất cả mọi người, hắn mở mắt, cảm giác trong thân thể có một nguồn lực lượng chính mình không thể nào áp chế được.
Hắn cảm giác bản thân như sắp nổ tung.
A Mãn có chút khó chịu há to miệng, dường như có thứ gì ở trong miệng hắn muốn vọt ra ngoài.
Lúc này, tất cả mọi người phát hiện, trong miệng của A Mãn bắt đầu xuất hiện ánh sáng màu đỏ rực.
Tất cả mọi người biết sắp có chuyện chẳng lành.
"A ~ "
Từ trong cổ họng của A Mãn tràn ra tiếng kêu đau đớn, giờ khắc này lực lượng của A Mãn sắp mất kiểm soát.
Ánh sáng đỏ rực kia từ trong miệng A Mãn bắn ra bên ngoài.
Lực lượng bị rối loạn làm cho hắn ngửa mặt lên trời thét dài.
"A a a."
Ầm!
Ánh sáng màu đỏ rực kia vọt lên tận trời, chỉ trong vài nhịp thở, ánh sáng và ngôi sao màu đỏ thẫm kia đã liên kết lại với nhau.
Giờ khắc này ngôi sao màu đỏ thẫm tỏa ánh sáng đậm màu hơn, ánh sáng từ trên trời giáng xuống.
Tất cả mọi người nhìn thấy ánh sáng này rơi xuống, cảm thấy như nghe được bài ca câu hồn đoạt mệnh.
Tiếng ca này là vì bọn họ mà cất lên.
Ánh sáng đỏ thẫm không có chiếu rọi những nơi khác, mà là trực tiếp chiếu xuống trung tâm và vùng xung quanh khe núi.
Tất cả mọi người ở phía dưới muốn chạy trốn, nhưng không có ai có thể chạy khỏi nơi này.
Thần Chúng Thiên Thần cử động, nhưng hắn chưa đi được bao xa.
Ánh sáng, buông xuống.
"Không, đừng mà."
Rầm!
Toàn bộ khe núi, và đất đai xung quanh giống như là vừa mới hứng chịu một đòn tấn công từ thiên địa.
Mặt đất đều trực tiếp lún xuống rất sâu.
Phía bên trong, tất cả mọi người bị trấn áp nằm rạp người trên mặt đất.
Trong khe núi, bát giai Thiên Thần cố gắng đứng lên, trong con mắt của hắn hiện đầy vẻ khủng hoảng.
Bị trấn áp cũng không đáng sợ, đáng sợ là, thân thể của hắn đang tiêu tán, tử thần đang ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng cười cợt.
"Tại sao có thể như vậy, vì sao Nghịch Tinh vẫn còn tồn tại?
Không, ta không cam lòng..."
Ầm!
Thiên Thần vỡ vụn.
Sau đó mấy người thành viên khác của Thần Chúng dù là không cam lòng, dù là sợ hãi tột cùng.
Tất cả đều nối tiếp nhau tan vỡ.
Mà cùng chung số phận, còn có tất cả mọi người đang ở phía ngoài khe núi.
"A ~ "
Vượt ngoài phạm vi chỉ vài cm, một người đàn ông trung niên ngồi bệt dưới đất, ánh mắt hoảng loạn chứng kiến mọi người ở ngay trước mặt hắn bị tan biến.
Thực lực của hắn yếu hơn nên đã chậm một bước nhỏ, nhờ một bước nhỏ này mà hắn được sống sót.
Hắn nhìn về phía trước, mồm há hốc ra, trong đôi mắt tràn đầy sự sợ hãi.
Hắn muốn hét to lên nhưng căn bản là không thể phát ra tiếng.
Nỗi sợ hãi ngăn chặn cổ họng của hắn lại.
Mà chỗ xa hơn, một số người nháo nhào quay người bỏ chạy.
"A a a a."
Vực sâu vô tận, cách bọn họ, chỉ có một bước.
Đây chính là Nghịch Tinh.
Những nơi đi qua, sự sống bị hủy diệt, không chừa một ngọn cỏ.
—— ——
An Dật và những người khác tự nhiên cũng nhìn thấy ngôi sao màu đỏ kia giáng xuống, toàn bộ Bỉ Chi Hải Ngạn đều đang chấn động.
"Xảy ra chuyện gì rồi?" An Dật cảm thấy khó hiểu.
Vì sao Nghịch Tinh lại xuất hiện ở chỗ này?
Hắn đã từng gặp Nghịch Tinh, tận mắt nhìn thấy.
Trải nghiệm đáng sợ đó bây giờ vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Nhưng mà hắn chưa từng nghĩ đến, hắn sẽ nhìn thấy Nghịch Tinh một lần nữa.
"Nhân vật khủng bố trước kia cũng đang ở nơi đây sao?" An Dật tức thời đưa ra phán đoán.
Nhân vật khủng bố kia là người đã đưa Nghịch Tinh về đúng vị trí, khó có thể dự đoán được hắn sẽ hiện diện ở đâu.
"Có phải nhóm người của Thụ lão cũng ở phía bên đó không?" An Dật có chút lo lắng.
Hắn không biết tình huống bên kia như thế nào.
"Ta không biết, ta không biết gì hết, thật đáng sợ." Khí linh hai tay ôm đầu kêu khóc.
Nó cảm nhận cực kỳ rõ sự đáng sợ của Nghịch Tinh.
. . .
"Trời ạ, rốt cuộc có bao nhiêu nhân vật đáng sợ đang hiện diện ở nơi này?" Ma tu Cát An cảm thấy tim mình đang đập liên hồi.
Hắn chỉ muốn ngay lập tức rời khỏi Bỉ Chi Hải Ngạn.
Dưới đất, khắp nơi đang không ngừng rung chuyển, trên bầu trời, giăng đầy sấm chớp.
Ánh sáng màu đỏ thẫm kia đang chiếu rọi khắp nơi.
"Ngay cả Song Nguyệt cũng bị nhuộm đỏ sao?" Ma tu Cát An không muốn dây dưa ở chỗ này nữa.
Lúc này, Nghịch Tinh và Song Nguyệt đang đối đầu với nhau, giống như muốn tranh giành quyền làm chủ bầu trời.
Song Nguyệt từ màu trắng noãn biến thành màu đỏ tươi.
Ma tu Cát An muốn trốn, nhưng mà vừa mới cử động thì đao ý của cái tên kia lại tới.
"Ngươi điên rồi sao? Trong tình huống này mà ngươi còn muốn đánh nhau à?" Ma tu Cát An giận điên người.
"Đây là kết cục của ngươi khi dám cản trở ta." Minh Thổ Hoàng Hôn trầm giọng nói.
Ma tu Cát An né tránh công kích, nói:
"Nói thật, nếu như không nhờ ta, ngươi có thể đã chết.
Thấy không, phương hướng của ngôi sao này, chính là phương hướng mà mầm cây đã được mang đi."
Minh Thổ Hoàng Hôn hừ lạnh một tiếng:
"Nếu như ngươi không nhúng tay vào, mầm cây đã rơi vào trong tay ta từ lâu rồi."
Ma tu Cát An: "..."
Hình như là vậy.
-----
Dịch: MB