Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 657: Ta Trở Thành Đại BOSS Rồi? 4

Chương 657: Ta Trở Thành Đại BOSS Rồi? 4


Bên trong những khóm Bỉ Ngạn Hoa rậm rạp.
Có một đám Yêu thú, đang cẩn thận từng li từng tí di chuyển giữa những bụi hoa, sợ rằng trong lúc vô tình sẽ giẫm nát những đóa hoa.
Đây là cảnh tượng mà bọn chúng chưa từng thấy được.
Theo bản năng không muốn phá hư.
Nơi mà bọn chúng sinh sống, chưa bao giờ có những thứ như thế này.
Cho nên bọn chúng vô cùng quý trọng.
Rống!
Bởi vì phía trước hoa mọc càng ngày càng dày đặc, cho nên những con thú lớn sẽ cõng những con nhỏ hơn trên lưng.
Sau đó vô cùng cẩn thận đi về phía trước.
Loạng choạng một chút.
Có con không cẩn thận đụng phải một đóa Bỉ Ngạn Hoa.
Ngao!
Một tiếng rống làm toàn bộ bầy thú đều hoảng hốt, những con nhỏ suýt chút té lăn xuống.
May mắn là trụ lại được.
Bởi vì Yêu thú kia kịp thời rụt chân lại, nên không có làm Bỉ Ngạn Hoa bị hư hại.
Sau đó, Yêu thú dùng móng vuốt đụng vào Bỉ Ngạn Hoa, cẩn thận nâng đỡ đóa hoa về đúng vị trí.
Nhìn thấy đóa Bỉ Ngạn Hoa vẫn an toàn, đàn thú nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng vừa thở phào nhẹ nhõm xong, thì bất chợt có một bóng người ở trên không trung, đang chạy như bay đến.
Người này vọt thẳng tới, đụng vào bầy thú.
Bầy thú: "???"
Chỉ nghe được một tiếng “phịch”.
Bầy thú bị người này đụng trúng, trực tiếp bay ra ngoài.
Uỵch?
Người kia cũng ngã lăn quay ra đất.
"A, đau quá! Sao tự nhiên lại xảy ra va chạm vậy?" Tịnh Thổ công chúa Mộc Nhiễm cảm thấy không thể hiểu nổi.
Ban đầu nàng đang ở chỗ Kim Sinh Lộ, nhưng dường như nàng xâm nhập bất hợp pháp, nên bị cưỡng chế đưa trở về.
Sau khi va chạm, nàng bị thương ở cánh tay.
Mộc Nhiễm xoa xoa cánh tay, cảm thấy vô cùng đau đớn.
"Đụng trúng cái gì rồi? Dường như rất là sắc bén?" Nàng là một người tu chân đã đạt tới thất giai, cơ thể không có yếu ớt tới vậy.
Có thể làm cho tay của nàng bị thương, chắc chắn là không đơn giản chút nào.
Tịnh Thổ công chúa Mộc Nhiễm vừa suy nghĩ tới đây thì mơ hồ nghe được tiếng gầm gừ từ phía sau lưng truyền tới.
Nàng giật nảy mình, lập tức quay đầu xem thử.
Vừa mới nhìn thấy, Tịnh Thổ Mộc Nhiễm lập tức sợ ngây người.
Nàng nhìn thấy một đám Yêu thú đang nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Lúc này có vô số Bỉ Ngạn Hoa ngã xuống ở xung quanh yêu thú.
Mà đóa Bỉ Ngạn Hoa vừa mới được nâng dậy đã bị chân của Mộc Nhiễm giẫm nát.
Đàn thú, nổi giận.
Rống!
Toàn bộ bầy thú đồng loạt gào thét, tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc.
Giờ khắc này, đàn thú không một chút do dự xông về phía Tịnh Thổ công chúa Mộc Nhiễm.
Giống như muốn đem con người trước mặt xé thành mảnh nhỏ.
Mộc Nhiễm ngây ngẩn cả người, nàng không hiểu gì cả, vì sao chính mình lại đụng phải đàn thú, còn là bầy thú trước đó.
Nàng thật sự đánh không lại.
Đặc biệt là thương thế của nàng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
"Tại sao lại xui xẻo như vậy."
Tịnh Thổ Mộc Nhiễm hét lên một tiếng, nhấc chân chạy trối chết.
Cuộc trốn chạy dài đằng đẵng lại bắt đầu.
Nàng không biết sau cuộc truy sát này, nàng còn giữ được tính mạng hay không.
Bởi vì nàng không thể nào chạy hơn bầy thú được.
"Không, chắc là không sao đâu, cái tên Minh Thổ Thiên Vũ kia bị đuổi mấy ngày mấy đêm đều không xảy ra chuyện, ta ít nhất cũng có thể kiên trì được mấy tháng.
Chắc chắn sẽ có chuyển biến." Mộc Nhiễm âm thầm tự nhủ.
Vài tháng thôi, nàng cũng không tin bầy thú này có thể đuổi giết nàng suốt mấy tháng liền.
Mộc Nhiễm không ngừng chạy về phía trước, sau lưng, đàn thú phát điên đuổi theo.
Bọn họ không có chú ý đến biến hóa của Chuyển Sinh Thụ, cũng không có tâm trạng nghe ngóng những âm thanh phát ra từ chỗ Chuyển Sinh Thụ.
Bây giờ, Mộc Nhiễm chỉ muốn sống sót mà thôi, nàng chỉ cần lơ là một chút thì sẽ chết ngay tại chỗ.
Mà bầy thú thì đâu để ý nhiều như vậy.
Mộc Nhiễm chạy hồi lâu, trên đường đi nàng không có phát hiện bất cứ người nào, cũng không có cách nào cầu cứu các cường giả khác.
Cho đến khi nàng nhìn thấy một bóng người.
Một người mặc áo giáp, tay cầm trường thương, ba người tu chân đang đối mặt với hắn đều là lục giai, nhưng hắn không sợ hãi chút nào.
Nhìn thấy hắn trong nháy mắt, Mộc Nhiễm lập tức chạy qua.
"Rốt cuộc tìm được kẻ thù thật sự của bầy thú."
...
Minh Thổ Thiên Vũ Danh Dữ Trọng nhìn ba người đang đứng trước mặt, trầm giọng nói:
"Ta là người Minh Thổ, đúc thương ở Minh Hải, cả đời truyền kỳ, trăm trận trăm thắng.
Hôm nay gặp được các vị, là may mắn của ta.
Thành tích bất bại lại tăng thêm một trận.
Ba vị đã muốn học hỏi vậy thì ta cũng không keo kiệt"
Minh Thổ Thiên Vũ Danh Dữ Trọng vừa nói vừa múa may trường thương, khí thế hào hùng.
Phía trước mặt của Danh Dữ Trọng có ba người lục giai, đều là nam, theo tu vi, ba người bọn họ không có ai thấp hơn Danh Dữ Trọng.
Nhưng khí thế mà Danh Dữ Trọng biểu hiện ra ngoài, lại hoàn toàn vượt khỏi tính toán của bọn họ.
Hơn nữa, bọn họ không có hiểu biết nhiều về Minh Thổ, thậm chí chưa bao giờ gặp qua.
Mọi hiểu biết đều là kiến thức ít ỏi trong sách, hình như theo ghi chép thì người Minh Thổ rất là dũng mãnh thiện chiến.
Cho nên, ba người có chút do dự.
Bọn họ chỉ muốn chặn đường đánh cướp một vài cường giả quanh đây.
Nhưng không ngờ đối phương lại là kẻ khó xơi như vậy.
Không cẩn thận sẽ mất cả chì lẫn chài, vậy thì rất tệ.
"Có ra tay hay không?"
"Cũng muốn động thủ, nhưng mà hắn có vẻ rất mạnh?"
"Nhìn không giống lắm, nếu như hắn thật sự mạnh thì đã ra tay đối phó chúng ta, lề mề ở đó làm gì?"
"Biết đâu hắn là một kẻ dở hơi? Các ngươi không cảm thấy, chỉ có kẻ dở hơi mới nói năng như vậy sao?"
Ba người trong nháy mắt chấm dứt truyền âm.
Gặp phải kẻ yếu, bọn họ sẽ không chủ động ra tay.
Đều là ở trên cao nhìn xuống, chờ đối phương ra tay trước.
Ba người bọn họ đều không yếu, đã quá quen thuộc với cảm giác này.
Đặc biệt là ba người bọn họ đều là ma tu.
Nên càng thích làm như vậy.
Rống!
Trong khi bọn họ còn đang do dự thì có tiếng gầm giận dữ đột ngột vang lên.
Bọn họ quay đầu nhìn về phía vừa phát ra âm thanh.
Vừa nhìn đã bị dọa sợ hết hồn.
Bọn họ nhìn thấy một cường giả, dẫn theo một đám Yêu thú đang chạy về phía này.
Khí thế hùng hổ.
"Ô kìa, Tịnh Thổ công chúa?
Lại đến tìm ta à." Danh Dữ Trọng nhìn thấy Mộc Nhiễm thì quay đầu nhìn về phía ba vị cường giả lục giai, sắc mặt không chút thay đổi nói:
"Ba vị đừng có lo lắng, bọn chúng vì muốn giao chiến với ta nên mới tới đây.
Ta sẽ nói rõ ràng với bọn chúng, trước tiên, bọn chúng và ba vị sẽ đánh một trận.
Mặc dù bọn chúng thật hung hãn, nhưng mà chỉ công kích trước một lần thôi.
Sức mạnh chỉ bằng một đòn đánh của thất giai, chắc không thành vấn đề với ba vị.
Sau đó bọn chúng sẽ thừa nhận thực lực của ba vị."
-----
Dịch: MB


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất