Chương 658: Mộ Tuyết Muốn Mặc Váy 1
Rống!
Trong khi bọn họ còn đang do dự thì có tiếng gầm giận dữ đột ngột vang lên.
Bọn họ quay đầu nhìn về phía vừa phát ra âm thanh.
Vừa nhìn đã bị dọa sợ hết hồn.
Bọn họ nhìn thấy một cường giả, dẫn theo một đám Yêu thú đang chạy về phía này.
Khí thế hùng hổ.
"Ô kìa, Tịnh Thổ công chúa?
Lại đến tìm ta à." Danh Dữ Trọng nhìn thấy Mộc Nhiễm thì quay đầu nhìn về phía ba vị cường giả lục giai, sắc mặt không chút thay đổi nói:
"Ba vị đừng có lo lắng, bọn chúng vì muốn giao chiến với ta nên mới tới đây.
Ta sẽ nói rõ ràng với bọn chúng, trước tiên, bọn chúng và ba vị sẽ đánh một trận.
Mặc dù bọn chúng thật hung hãn, nhưng mà chỉ công kích trước một lần thôi.
Sức mạnh chỉ bằng một đòn đánh của thất giai, chắc không thành vấn đề với ba vị.
Sau đó bọn chúng sẽ thừa nhận thực lực của ba vị."
Rống!!
Đàn thú nhìn thấy Danh Dữ Trọng trong nháy mắt đã bắt đầu nổi điên lên, khí tức đáng sợ xông ra khắp bốn phía.
"Ồ, có vẻ như bọn chúng rất thích thú." Danh Dữ Trọng sắc mặt không thay đổi nói.
Ba người ma tu: "..."
Một đám Yêu thú mạnh hơn lục giai đang vọt về phía bọn họ?
Tiếp nhận một đợt tấn công của bọn chúng?
Ha hả.
"Đạo hữu mạnh mẽ, hiên ngang, xứng đáng với danh hiệu bất bại."
"Ba người chúng tôi xin nhận lỗi "
"Xin từ biệt."
Ba người, mỗi người một câu, nói xong thì trực tiếp dùng tốc độ nhanh nhất quay đầu bỏ chạy.
Minh Thổ Thiên Vũ Danh Dữ Trọng nhìn bọn họ chạy.
Chờ cho bóng dáng của bọn họ hoàn toàn biến mất, hắn ngay lập tức vứt bỏ trường thương ở trong tay, nhấc chân chạy trối chết.
Má ơi, vì sao đàn thú lại tới đây, từ bao giờ Tịnh Thổ công chúa cũng vô sỉ như vậy?
Hắn đã chọn hướng khác để chạy, nhưng mà hắn vừa đổi hướng, Tịnh Thổ công chúa Mộc Nhiễm đã lập tức đuổi theo
Không bao lâu sau Tịnh Thổ Mộc Nhiễm đã đuổi kịp Danh Dữ Trọng.
"Trả lại bầy thú cho ngươi." Tịnh Thổ Mộc Nhiễm mở miệng nói với Danh Dữ Trọng.
Lần này nàng đã thoát chết rồi, phải không?
Danh Dữ Trọng nhìn Mộc Nhiễm, khóe mắt giật giật, trầm giọng nói:
"Đó là bầy thú của ngươi."
Hắn là mới thoát khỏi miệng hổ lại rơi vào miệng sói sao.
Không biết có phải là ảo giác hay không, từ khi hắn thoát chết ở đảo hoang, thì luôn phải tìm cách để sống sót.
—— ——
Trong tiểu viện của Lục Thủy, Mộ Tuyết mở mắt ra.
Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, nét mặt tươi cười rạng rỡ.
Nàng uyển chuyển xoay hai vòng rồi cất bước đi đến vị trí trống trải hơn.
Sau đó theo phản xạ cúi xuống nhìn.
Giống như muốn nhìn xem trang phục của bản thân có xinh đẹp không.
Nhưng vừa mới xoay hai vòng nàng đã cảm thấy không thoải mái rồi.
"Không phải váy, không tìm được cảm giác.
Hay là đi thay một cái váy thử xem sao?
Chờ Lục Thủy trở về, xoay vài vòng thật xinh đẹp cho hắn xem."
Mộ Tuyết nghĩ tới đây thì lập tức lắc đầu, sau đó tự nhắc nhở bản thân.
"Mộ Tuyết, ngươi phải tỉnh táo.
Không cần vui vẻ như vậy.
Chỉ là Lục Thủy còn giữ lại trí nhớ mà thôi, có thể làm những hành động như là đánh hắn, cắn hắn, làm nũng với hắn, đều rất bình thường, trước đó ngươi đều đã làm rồi mà."
"Hứ, không vui, không thèm để ý.
Chuyện nhỏ.
Nhìn thấy hắn bị bẽ mặt mới đáng vui."
Mộ Tuyết nghĩ nghĩ thì lại theo phản xạ mà xoay hai vòng.
Nhưng mà Mộ Tuyết vừa mới xoay, lại cảm thấy không thoải mái như lúc mặc váy.
"Trở về thay một chiếc váy."
Mộ Tuyết vừa nói vừa chạy về chỗ ở của mình, dự định đổi một bộ váy tiên mà Lục Thủy ưa thích.
Những lời ban nãy tự nhủ với lòng đã bị nàng ném ra khỏi đầu.
Nàng nóng lòng muốn mặc váy tiên vào, sau đó vui vẻ xoay mấy vòng.
Chỉ một lúc sau, Mộ Tuyết đã về đến nơi ở của mình, lúc này trời đã hửng sáng.
Trở về phòng, Mộ Tuyết chọn lựa thật lâu vẫn không tìm được chiếc váy nào ưng ý.
"Muốn hỏi Lục Thủy." Mộ Tuyết bĩu môi.
Nhưng mà nàng lại lập tức lắc đầu:
"Không được, vừa biết được Lục Thủy có kí ức, thì tiềm thức của ta sẽ muốn ỷ lại vào hắn."
"Hay là chờ Lục Thủy trở về, trước tiên sẽ đánh hắn một trận để xoa dịu tâm tình?"
Mộ Tuyết cảm thấy cách này rất tốt.
Nhưng bây giờ vẫn là đi thay váy tiên trước đã.
. . .
Mộ Tuyết ở bên trong thay quần áo, cùng lúc đó, đầu của Đông Phương Trà Trà đang thập thò ngoài cửa tiểu viện.
Hôm nay, nàng vừa mới xuất quan là chạy đến đây tìm biểu tẩu.
Rất nhanh, Đông Phương Trà Trà đã thấy Băng Phượng.
Băng Phượng dường như nhận thấy gì đó, cũng lập tức ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Kẻ thù lớn nhất trong đời lại tới.
Đông Phương Trà Trà quan sát dây đai của Băng Phượng, xác định không có đổi mới, bèn mạnh dạn đi vào.
Nàng sẽ không té ngã ở một chỗ tới hai lần.
Đông Phương Trà Trà vừa vào thì đưa tay gỡ Đậu Nha xuống.
Sau đó đặt ở trên bàn đá.
Nàng muốn đi phân cao thấp với Băng Phượng phân, mang Đậu Nha ở trên người, sẽ ảnh hưởng tới sự phát huy của nàng.
Cất kỹ Đậu Nha, Đông Phương Trà Trà tìm kiếm sợi dây vẽ lần trước.
Tìm được dây và kiểm tra không thấy vấn đề, Đông Phương Trà Trà cảm thấy tràn đầy tự tin.
Nhưng mà nàng chưa kịp mở miệng khiêu khích Băng Phượng thì cửa phòng của Mộ Tuyết mở ra.
Đông Phương Trà Trà nhìn sang, lập tức trông thấy Mộ Tuyết thay quần áo xong, đi ra:
"Ồ?
Biểu tẩu, có phải Lục Thủy biểu đệ đã tặng quà cho người đúng không?"
"Hả?" Mộ Tuyết sửng sốt một chút, nói:
"Tại sao lại hỏi như vậy?"
Mộ Tuyết không biết chuyện Đông Phương Trà Trà xuất quan.
Chắc là hôm nay vừa mới xuất quan, đương nhiên xuất quan không quan trọng, quan trọng là, vì sao Trà Trà lại nghĩ là Lục Thủy đã tặng quà cho nàng?
"Khi cha ta tặng quà cho mẹ của ta, nàng cũng vui vẻ như ngươi vậy." Đông Phương Trà Trà lập tức nói.
Mộ Tuyết: "..."
Rõ ràng như vậy sao?
Nàng đã cố gắng kiềm chế rất nhiều rồi.
Mộ Tuyết không nghĩ nữa mà đi qua chỗ bàn đá ngồi xuống, cũng trở lại với dáng vẻ đoan trang trước đó.
Nàng nhìn Đông Phương Trà Trà, hỏi:
"Vừa mới xuất quan?"
Đông Phương Trà Trà cũng không có đi trêu chọc Băng Phượng, nàng đến ngồi bên cạnh Mộ Tuyết, gật đầu nói:
"Trước bình minh thì đã xuất quan rồi.
Bởi vì có vấn đề muốn hỏi biểu tẩu, cho nên tới đây"
Mộ Tuyết có chút tò mò:
"Có chuyện gì?"
Trà Trà còn có chuyện gì cần hỏi?
Đông Phương Trà Trà lập tức thành khẩn nói:
"Lần này ta bế quan, phát hiện tu vi đã từ 3.1 lên tới 3.2, cảm thấy mạnh hơn rất nhiều.
Cho nên muốn đi khiêu chiến Lục Thủy biểu đệ.
Ta cảm thấy, bây giờ, cho dù Lục Thủy biểu đệ có đánh lén, cũng không phải đối thủ của ta."
Mộ Tuyết nhìn Đông Phương Trà Trà trong chốc lát, không biết lúc này nên nói cái gì mới tốt.
Nếu là trước kia nàng sẽ góp phần cổ vũ cho Trà Trà.
Hiện tại… Nếu nàng thật sự làm vậy, chính là xúi giục Trà Trà đi chịu đòn.
Lục Thủy cũng không phải là người biết thương yêu biểu muội, ở kiếp trước Lục Thủy đã đối xử với Trà Trà như thế nào?
Hắn âm thầm giở trò trong thiên kiếp, làm cho Trà Trà trực tiếp sinh ra ám ảnh tâm lý đối với thiên kiếp.
-----
Dịch: MB