Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 683: Không Được, Ta Muốn Đánh Lục Thủy 2

Chương 683: Không Được, Ta Muốn Đánh Lục Thủy 2


Trong thoáng chốc, Lục Thủy đã đến trước mặt Mộ Tuyết trước, nói:
"Sao Mộ tiểu thư lại một mình đi đến tiểu trấn thế này?"
"Sao Lục thiếu gia lại trở về sớm vậy?" Mộ Tuyết không thèm để ý tới câu hỏi của Lục Thủy.
Nàng muốn biết vì sao Lục Thủy lại đột ngột trở về.
Mặc dù nàng thật vui vẻ.
Nhưng mà không có biểu lộ ra ngoài.
Lục Thủy nhìn quanh một vòng, thấy có máy bán nước tự động, nói:
"Mộ tiểu thư muốn uống nước không?"
Mộ Tuyết gật gật đầu.
Sau đó hai người đi về phía máy bán nước.
"Lúc trở về đã gặp được một người ma tu, ngay từ đầu đã nói là đi đến nơi gần với Mộ gia, nhưng mà hắn lại vứt ta ở chỗ gần với Lục gia, nên thuận đường trở về." Lục Thủy mở miệng nói.
"Không tin." Mộ Tuyết thầm nghĩ ở trong lòng.
Dù tình huống như thế nào, đối với nàng đều không quan trọng.
"Ở Bỉ Chi Hải Ngạn, Lục thiếu gia có thu hoạch được gì không?" Mộ Tuyết mở miệng hỏi.
Lúc này, bọn họ đã đi tới trước máy bán nước.
"Mộ tiểu thư muốn uống cái gì?"
"Cái này." Mộ Tuyết chỉ vào một loại nước lọc thông thường.
Lục Thủy cũng chọn thứ mình muốn uống, đến lúc trả tiền thì Lục Thủy mới thình lình phát hiện ra, hắn đã tiêu hết số linh thạch lẻ của mình.
Mà tiền phổ thông cũng không có.
Sau đó hắn nhìn về phía Mộ Tuyết, nói:
"Mộ tiểu thư có mang tiền không?"
Mộ Tuyết chỉ im lặng nhìn xem Lục Thủy.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Cuối cùng Lục Thủy mở miệng nói:
"Mộ tiểu thư khát không?"
"Khát." Mộ Tuyết nói khẽ.
"Ừm, ta cũng không khát, vậy chúng ta đi." Lục Thủy nói xong quay đầu rời đi.
Mộ Tuyết: "..."
"Mộ tiểu thư đến tiểu trấn mua đồ sao?" Bên đường phố, Lục Thủy hỏi.
Lúc này Mộ Tuyết đang đi ở bên cạnh Lục Thủy, mặc dù không có dựa vào, nhưng khoảng cách rất là gần.
"Đến mua quần áo." Mộ Tuyết tìm cho mình cái cớ.
Xem như Lục Thủy biết mình nhớ hắn, nàng cũng không nói ra.
Trừ khi Lục Thủy nói trước.
Hoặc là chính mình không nhịn được.
Nhưng mà bây giờ nhìn thấy Lục Thủy rồi, sẽ nhịn được.
"Mua quần áo?" Lục Thủy có chút ngạc nhiên, sau đó chỉ chỉ cửa hàng quần áo ở bên cạnh nói:
"Cửa hàng này thì sao?"
Hắn cảm thấy đi mua quần áo với Mộ Tuyết cũng có chút thú vị.
Bởi vì có thể nhìn nàng thay quần áo.
Vóc dáng của Mộ Tuyết đẹp, mặc cái gì cũng dễ nhìn.
Lúc này, Mộ Tuyết cũng liếc nhìn sang bên cạnh, đúng là có một cửa hàng quần áo nữ khá to.
"Làm phiền Lục thiếu gia rồi." Nàng cảm thấy có thể mua một hai bộ.
Đúng lúc Lục Thủy cũng có mặt, dù sao đều là mặc cho Lục Thủy nhìn.
Đã là tháng 9, còn hơn bốn tháng nữa sẽ gả cho Lục Thủy, đến lúc đó, mỗi ngày thức dậy thay quần áo xong, có thể hỏi Lục Thủy là nhìn đẹp hay không.
Dám nói không đẹp thì sẽ cắn hắn.
"Xin chào quý khách."
Lục Thủy và Mộ Tuyết đi vào, lập tức có người mở miệng chào mừng.
Là hai người nhân viên nữ.
Có lẽ là tu chân giả.
Bọn họ đều không quan tâm lắm.
"Mộ tiểu thư muốn mua váy, hay là áo quần?" Lục Thủy hỏi.
Mộ Tuyết bước vào trong.
Nàng lần lượt nhìn xung quanh, phát hiện có có một bộ quần áo được trưng bày ở trong tủ kính, trên bục triển lãm.
"Bộ này thật đẹp." Mộ Tuyết vô thức đi tới.
Lục Thủy cũng quay đầu nhìn sang, là một chiếc váy dài, nhưng cổ áo hơi thấp một chút.
"Thật đẹp sao?" Lục Thủy hỏi.
Mộ Tuyết gật đầu, thật sự là rất đẹp, chỉ là hơi lộ da thịt một chút
Nhưng vẫn có thể mặc cho Lục Thủy nhìn.
"Vậy thì xem thêm một lúc, vì chúng ta mua không nổi ." Tiếng nói của Lục Thủy lại một lần nữa truyền vào trong tai của Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết sửng sốt một chút.
Đúng ha, bọn họ căn bản không có tiền.
Sau đó Mộ Tuyết lấy sổ ghi chép ra, bắt đầu ghi lại.
Lúc đầu, nàng cảm thấy hôm nay thật vui vẻ, không cần ghi chép, nhưng là nàng sai.
Lục Thủy thật không có giới hạn.
Vợ hắn giả nai để làm cho hắn vui, còn hắn chỉ biết cà khịa chứ không làm được gì khác.
Sau khi viết xong thì nàng khép sổ lại.
Sau đó đi thử những bộ quần áo khác.
Vì sao?
Bởi vì Lục Thủy thích xem, mà thử một chút lại không cần trả tiền.
Mộ Tuyết thử hai bộ quần áo, sau đó lại đi đổi một bộ váy tiên phức tạp.
Trong suốt quá trình, Lục Thủy chỉ nhìn xem, ví dụ như ghi chép vào sổ, ví dụ như ngắm nhìn sau khi nàng thay quần áo.
Lúc này, Lục Thủy cảm thấy Mộ Tuyết không thể mặc xong đồ trong thời gian ngắn, hắn bèn lục lọi trữ vật pháp bảo.
Cuối cùng vẫn không tìm được thứ gì đáng giá.
Chỉ có Bất Diệt Tiên Kiếm là có thể dùng để thế chấp.
Lục Thủy đi đến quầy hàng, đặt kiếm ở phía trên:
"Các ngươi cảm thấy cái này có thể đổi được bao nhiêu quần áo?"
Nhân viên phục vụ ở quầy hàng nhìn Lục Thủy, có chút khó xử nói:
"Thiếu gia không mang theo tiền sao? Sau này, chúng tôi có thể tìm Chân Võ và Chân Linh để lấy."
Lục Thủy hơi bất ngờ một chút.
"Ngươi biết ta?"
Tranh Mễ nhìn Lục Thủy, giải thích rằng:
"Thiếu gia, ta đã sống ở tiểu này trấn rất nhiều năm, nhiệm vụ đều là tại tiểu trấn, thỉnh thoảng có đến Tàng Kinh các, nhận ra thiếu gia là điều rất bình thường."
Làm việc cho Lục gia, chỉ có người vẫn đang luyện tập, hoặc là vẫn luôn ở bên ngoài và ít khi trở về, mới hoàn toàn không biết thiếu gia Lục gia.
Luôn luôn ở tại Lục gia, đa số là nhận biết.
Lục Thủy đẩy Bất Diệt Tiên Kiếm đi qua, nói:
"Tìm Chân và Võ Chân Linh lấy linh thạch, mang kiếm giao cho họ, để họ giao lại cho ta."
Tranh Mễ gật đầu, không dám từ chối.
Nhưng nàng phát hiện rằng mình đã biết được hình dáng của thiếu phu nhân như thế nào rồi.
Lúc đi Tàng Kinh các, luôn có người truyền tai nhau, nói rằng bước sang đầu năm tới, thiếu gia sẽ thành hôn.
Đối tượng là đại tiểu thư Mộ gia.
Đáng tiếc là rất nhiều người đều chưa từng gặp được.
Lục Thủy mang kiếm giao cho đối phương xong, lại đến trước phòng thay quần áo đứng chờ Mộ Tuyết.
"Là quá rắc rối khi phải mặc một mình sao?" Lục Thủy hơi tò mò.
"Lỡ như nàng muốn ta giúp thì phải làm sao bây giờ? Xem kỹ, hay là nhìn thoáng qua thôi?"
"Làm bộ nhắm mắt lại, sau đó len lén nhìn xem?"
Được rồi, hắn cảm thấy Mộ Tuyết sẽ không gọi hắn giúp đỡ.
Hắn nhớ kỹ, lúc vừa mới thành hôn, Mộ Tuyết luôn tự mình làm mọi thứ.
Cũng sẽ không để cho hắn giúp.
Một phần là vì còn lạ lẫm, một phần là vì ngại ngùng.
Sau đó, quen thuộc rồi, lại trải qua thời gian yêu đương cuồng nhiệt.
Mộ Tuyết sẽ quấn quýt lấy hắn, giúp nàng mặc những bộ váy phức tạp.
Không giúp là không được.
Lúc này, Mộ Tuyết từ phòng thay quần áo đi ra, trên người mặc một bộ váy tiên màu xanh.
Vô cùng đẹp.
Tuy nhiên, Lục Thủy chỉ thất thần một lát, trước khi Mộ Tuyết kịp mở miệng, hắn đã nói:
"Thích hợp, đẹp mắt, Mộ tiểu thư thật là khéo chọn."
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, miễn cưỡng đem ba chữ "Đẹp không" nuốt xuống.
Niềm vui khi mua sắm quần áo, cũng vì vậy mà giảm bớt chỉ trong nháy mắt.
"Không được, sắp không nhịn được nữa, rất muốn đánh cái tên Lục Thủy xấu xa này."
Mà ngay khi Mộ Tuyết dự định đi thay lại quần áo đang mặc trước đó, Lục Thủy lại nói rằng:
"Mộ tiểu thư cứ mặc như vậy trở về thì được rồi."
Mộ Tuyết có hơi bất ngờ.
Lại cầm kiếm làm đồ thế chấp?
Sau đó, bọn họ ký tên vào sổ tính tiền rồi rời đi.
Trên đường, Mộ Tuyết thắc mắc nói:
"Lục thiếu gia dùng Thất Lân Long Ngâm Kiếm?"
Lục Thủy cất quần áo của Mộ Tuyết vào trong trữ vật pháp bảo, nói:
"Là Bất Diệt Tiên Kiếm."
Không dám lấy Thất Lân Long Ngâm Kiếm ra thế chấp, bởi vì quần áo lần này hơi phổ thông.
Giá cả chưa tới một viên ngũ phẩm.
Mộ Tuyết nhẹ nhàng gật đầu:
"Gây thêm phiền phức cho Lục thiếu gia rồi."
Nàng biết rõ là không có tiền rất bất tiện, nhưng nàng vẫn cố ý không mang theo, cũng không muốn dẫn Đinh Lương đi theo.
Đi với Lục Thủy, mấy chuyện này cứ để Lục Thủy tìm cách là tốt nhất.
Không có cách, thì mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Vả lại, nàng thích nhìn Lục Thủy, Lục Thủy cũng thích nhìn nàng.
"Mộ tiểu thư..."
Lục Thủy vừa mới mở miệng, Mộ Tuyết đã lấy sổ ghi chép ra, ngắt lời hắn, nói:
"Sổ sách nhớ kỹ, sẽ trả lại cho Lục thiếu gia."
Lục Thủy: "...."
Tại sao lại có cảm giác như mình bị phản kích vậy?
Đúng là đối xử với nàng quá tốt rồi.
Sớm biết như thế này, đã kéo dài thêm 2 ngày nữa.
-----
Dịch: MB


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất