Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 684: Không Được, Ta Muốn Đánh Lục Thủy 3

Chương 684: Không Được, Ta Muốn Đánh Lục Thủy 3


Phòng khám răng trong tiểu trấn.
Nha sĩ Nhàn Cẩm đang xem tài liệu, gần đây nàng vẫn đang nghiên cứu về chiếc răng của Nha Đông Tiên Nhân.
Nàng phát hiện muốn hoàn toàn chữa khỏi chiếc răng này là chuyện vô cùng khó.
Khó khăn đến độ nàng cảm giác như, chiếc răng kia vốn không thuộc về một người tứ - ngũ giai.
"Thật sự là không hợp lẽ thường, ở trong trấn có đủ loại quái nhân." Nhàn Cẩm lắc đầu, thì thầm một mình.
Thật ra điều làm nàng cảm thấy khó hiểu hơn là, vị Nha Đông Tiên Nhân này không hề có công việc đàng hoàng.
Thế nhưng đi ra ngoài một chuyến xong là có rất nhiều thu hoạch.
Nói chung, nghề nghiệp của hắn là lao động tự do.
Sửa chữa ổn thỏa, Nhàn Cẩm khép tài liệu lại, sau đó đứng dậy và duỗi lưng một cái.
Đi tới cửa, nàng có chút cảm thán:
"Hôm nay không có khách, lại không có chuyện gì bận rộn."
"Nên làm cũng làm xong, đi vuốt ve chó?"
Hiện tại, nàng muốn tìm thú cưng ở trong tiểu trấn, loài gì cũng được.
"Meo ~ "
Bỗng nhiên có tiếng mèo kêu, truyền đến trong tai của Nhàn Cẩm.
Khi nàng nhìn qua, phát hiện là một con mèo có bộ lông vằn đen - trắng, nhìn rất đẹp.
"Khi nào thì trong tiểu trấn lại có con mèo như thế này? Thú cưng mới?" Nàng âm thầm kinh ngạc.
Còn là lông xù, làm cho người ta rất muốn chộp tới ôm ấp.
Con mèo ở cách đó không xa, nhưng nàng không có đi qua bắt, nàng có thể cảm giác được, con mèo này không muốn người lạ đến gần.
Không có suy nghĩ nhiều, nàng lấy điện thoại di động ra chụp một tấm ảnh.
Nếu như đối phương không đồng ý, vậy thì tìm một người khác mà nó muốn.
Nhàn Cẩm chụp hình xong thì đi trở về phòng khám, nàng muốn đi rửa ảnh vừa chụp.
Sau đó đưa cho vị vua không ngai của tiểu trấn.
Hắc Bạch Miêu nhìn Nhàn Cẩm một chút, sau đó đi về phía trước.
Nó cảm thấy Lục gia cũng bình thường thôi, đâu có đáng sợ như những gì mà các vị Phật đã nói.
Thực lực của những người ở đây cũng không có mạnh tới vậy.
Có rất nhiều người còn không sánh bằng một thú cưỡi như nó.
Người của Phật Môn không dám tự đi đến, nên phái thú cưỡi là nó đi đến.
"Thấy được thiếu gia Lục gia, không có vấn đề gì lớn, chờ chút nữa đi ra bên ngoài truyền tin tức cho bọn họ."
Hắc Bạch Miêu liếm liếm móng vuốt.
Nó đã đi một quãng đường rất xa, dự định đi xung quanh để làm quen với hoàn cảnh.
Đi dò hỏi một vài linh thú, tiểu trấn có một con chó mực, cần phải chú ý.
Nó dự định sẽ đứng ở xa xa quan sát một lúc.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Chẳng qua là một con chó hoang thôi, nó cũng không để ý nhiều.
Phịch một tiếng.
Hắc Bạch Miêu đang suy nghĩ, bỗng cảm giác như mình đã đụng trúng thứ gì.
Nó bị đánh lùi lại hai bước, hơi ngẩng đầu lên nhìn, là một con chó nhỏ màu đen và không lớn hơn nó bao nhiêu.
Mặc dù con chó này rất nhỏ, nhưng mà trong mắt của nó tràn đầy sự khinh thường.
"Có phải là con mèo lạ này không?" Cẩu Tử ở trên cao nhìn xuống, quan sát Hắc Bạch Miêu và nói.
Lúc này, Hắc Bạch Miêu mới nhìn thấy xung quanh đã vây quanh một người trung niên và một con chó to.
Nhưng mà những người này đều không mạnh.
Một đám sinh vật cấp thấp.
Hắc Bạch Miêu quyết định trực tiếp nhảy qua đầu của con chó nhỏ, sau đó nghênh ngang rời khỏi nơi này.
Một đám sinh vật cấp thấp mà muốn tới gần nó?
Không có cửa đâu.
Nghĩ như vậy, Hắc Bạch Miêu bèn nhảy lên một cái, muốn từ trên đầu của Cẩu Tử nhảy đi qua.
Nhưng mà nó vừa mới vọt lên, lại đột nhiên cảm giác được một lực lượng mạnh mẽ chặn lại.
Là từ phía trên truyền tới.
Đùng!
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Phịch.
Hắc Bạch Miêu bay thẳng lên, kế tiếp là nặng nề té trên mặt đất, tuy nhiên, Hắc Bạch Miêu hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
Nó không thể nào hiểu được, vì sao bản thân lại bị một bàn tay đánh văng.
Hơn nữa còn có cảm giác đau đớn truyền tới.
Con chó mực kia không tầm thường.
Sau khi rút ra kết luận thì nó muốn ngay lập tức chạy trốn.
Nhưng khi nó muốn đứng lên, một bàn chân chó đã ấn xuống đầu mèo của nó, mặc kệ nó giãy giụa như thế nào cũng không thể trốn thoát.
"Meo ~ "
Tiếng kêu chói tai trực tiếp vang lên.
"Mèo hoang ở đâu tới, dám vào cửa nhà của Cẩu gia này? Tưởng bản đại gia không phải chó nhà sao?"
Đùng!
Lại một âm thanh nặng nề vang lên.
"Ồ? Mùi vị của tin tức."
Cẩu Tử đi tới bên cạnh Hắc Bạch Miêu và đánh hơi, cuối cùng đưa mắt nhìn chằm chằm vào bội ria mép của mèo.
"Thì ra là mèo của nội gián."
Đùng!
Cẩu Tử giơ chân tát một cái, trực tiếp làm gãy sợi ria mép kia.
"Ở đây cũng có."
Đùng!
"Còn có chỗ này."
Đùng!
"Meo meo ~ meo ~ "
"Meo ~ "
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
Dường như là con mèo đã bị hành hạ rất dã man.
Cẩu Ngạo Thiên đứng ở nơi đó nuốt nước miếng, may mà trước kia nó biết nhìn thời thế.
Nha Đông Tiên Nhân nhìn xem con mèo kia, cảm thấy nó thật sự có chút kỳ lạ.
"Hình như có khí tức của Phật Môn, nhưng rất là yếu ớt."
Chỉ trong chốc lát thì hắn không thèm để ý nữa, một con mèo đã được Phật Môn điểm hóa mà thôi, cũng không hiếm lạ gì.
Một lúc sau.
Cẩu Tử và Bất Diệt Tiên Nhân ngồi dưới tàng cây ăn đùi gà.
"Ta muốn nói chuyện này cho họ nhà chó nghe, ta là một cho chó nhà trung thành và siêng năng." Cẩu Tử hưng phấn nói.
" Lát nữa ta sẽ nói với Chân Võ tiểu huynh đệ."Nha Đông Tiên Nhân gật đầu nói.
Cẩu Ngạo Thiên nằm rạp trên mặt đất, đó là đùi gà của nó.
"Anh bạn nhà giàu, có cảm thấy linh khí ở xung quanh trở nên nhiều hơn hay không? Giống như thực lực cũng nhanh chóng phục hồi." Nha Đông Tiên Nhân hiếu kỳ nói.
Cẩu Tử đánh hơi, nói:
"Hình như nồng độ của linh khí trở nên đậm đặc hơn, nhưng rất khó phát hiện được
Có vẻ như thực lực cũng đang hồi phục nhanh hơn một chút so với trước."
Ai!
Nha Đông Tiên Nhân thở dài một tiếng.
Hắn không muốn khôi phục thực lực.
Nhưng cũng không biết thiên địa ở vùng này xảy ra chuyện gì.
Hắn nghĩ mình nên sắp xếp thời gian đi tìm Lục Thủy để nói chuyện.
"Thì ra các ngươi đang ở đây." Bỗng nhiên có một giọng nữ truyền vào trong tai của bọn hắn.
Người tới là Nhàn Cẩm.
"Tiên tử có chuyện gì sao?"Nha Đông Tiên Nhân lập tức đứng lên.
Đây là nha sĩ và là chủ nợ của hắn.
"Ta muốn con mèo này cam tâm tình nguyện ở lại cửa tiệm của ta vài ngày." Nhàn Cẩm lấy ảnh chụp đưa cho Nha Đông Tiên Nhân.
Nha Đông Tiên Nhân nhận lấy ảnh chụp xem xong thì sững sờ ngay tại chỗ.
"Có vấn đề gì sao?" Nhàn Cẩm tò mò hỏi.
Nhìn vào biểu cảm của đối phương, cảm thấy có gì đó không bình thường, trong dĩ vãng đều là trực tiếp nói rằng : Không thành vấn đề.
Cẩu Tử giẫm lên trên người của Cẩu Ngạo Thiên, sau đó nhảy lên trên người của Nha Đông Tiên Nhân, nó thật tò mò, muốn xem thử là con mèo như thế nào.
Có loại mèo nào mà nó không thể giải quyết được sao?
Không thể nào.
Là con cháu của họ nhà chó, nó không sợ gì cả.
Cẩu Tử nhanh chóng nhìn thấy.
Nhưng mà sau khi xem xong, thì nó lặng lẽ nhảy xuống đất, yên lặng ăn đùi gà.
Nhàn Cẩm càng cảm thấy có vấn đề, con chó mực này rất là kiêu ngạo, vậy mà lần này lại không rên tiếng nào.
"Tiên tử đi theo ta." Nha Đông Tiên Nhân thở dài một tiếng.
Vẻ mặt của Nhàn Cẩm vô cùng kinh ngạc, nhưng mà vẫn đi theo Nha Đông Tiên Nhân.
Bọn họ đi vòng ra phía sau cái cây.
"Đến rồi." Nha Đông Tiên Nhân nói một tiếng, sau đó nhường lại vị trí phía trước.
Lúc này, Nhàn Cẩm rốt cục thấy được, một con mèo bị treo trên cây.
Trên thân thể của con mèo này có một vài vết thương, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng những đường vằn đen - trắng.
Không cần nghi ngờ nữa, con mèo này chính là con mèo mà nàng muốn, hiện giờ, nó đang yên lặng bị treo ở trên nhánh cây.
Nhàn Cẩm: "..."
-----
Dịch: MB


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất