Chương 821: Giây Phút Đỉnh Cao Của Lục Thủy Ta Sắp Đến 2
Thời khắc này, Lục Cổ có thể phát hiện được có một loại đạo ẩn trên người Đông Phương Dạ Minh xuất hiện.
Hắn hơi kinh ngạc:
“Ngươi… Từ lúc nào?”
“Mấy ngày trước, sau khi đối mặt trực tiếp với thanh kiếm kia thì càng rõ ràng hơn.” Đông Phương Dạ Minh tuỳ ý nói.
Lục Cổ nhìn Đông Phương Dạ Minh một chút, cười nói:
“Tạm thời ta không tấn thăng, ngươi nhập đạo, có muốn chúng ta bàn luận một chút không?”
Đông Phương Dạ Minh run lên, sau đó quả quyết từ chối:
“Không rảnh.”
Lục Cổ biến thái bao nhiêu, Đông Phương Dạ Minh biết rất rõ.
Có rất ít người có thể đối mặt được với sự biến thái của Lục Cổ, còn hắn thì thường xuyên đối mặt.
Vốn dĩ lúc trẻ, mọi người ai cũng hứa hẹn, cùng nhau xông xáo đến tu chân giới, cùng nhau lên kế hoạch, cùng nhau có sự nghiệp lẫy lừng.
Đáng tiếc Lục Cổ chấm dứt ngay nơi của muội muội hắn.
Trong nháy mắt, kế hoạch mấy năm liền như nước chảy về biển Đông.
Nhưng lúc đó hắn không quản lý việc nhà nên không biết củi, gạo, dầu và muối đắt đỏ, sau này hắn hiểu ra rất nhiều.
Sau đó bởi vì tu luyện tốt, làm việc cũng không tồi, cộng thêm muội muội được gả vào Lục gia, bản thân hắn cũng có giao hảo với tộc trưởng Lục gia. Vậy cho nên không người nào thích hợp làm tộc trưởng hơn hắn.
Một số lão gia hoả được đề điểm liền đi bế quan.
Hắn thuận lợi tiếp quản vị trí.
Lục Cổ làm tộc trưởng không bao lâu, hắn cũng làm tộc trưởng.
Đương nhiên là hắn thành hôn tương đối trễ.
Nhưng lại sinh con khá sớm.
Muội muội hắn sinh hạ Lục Thuỷ chưa đến hai năm, nữ nhi của hắn cũng ra đời.
“Nghĩ lại thì ta phát hiện ra cái gì ta cũng xếp sau ngươi.” Đông Phương Dạ Minh đột nhiên nghĩ ra.
“Thành thân muộn hơn ngươi, làm tộc trưởng muộn hơn ngươi, có con cũng muộn hơn ngươi hai năm, nhập đạo cũng muộn, hài tử của ta chưa có phổ, hài tử của các ngươi đã sắp đám cưới.”
Lục Cổ không để ý những thứ này, hắn luôn cảm giác Đông Phương Dạ Minh đang khoe khoang.
Người có thể so bì với hắn, giới tu chân này được mấy người?
“Thật ra ta rất hiếu kỳ, các ngươi nỡ để Trà Trà xuất giá sao?” Lục Cổ hỏi.
Tương lai có thể hắn cũng có nữ nhi, hắn cũng muốn biết cảm giác có nữ nhi là như thế nào.
Trà Trà kỳ thật cũng là một tiểu cô nương khả ái.
Nhắc đến Đông Phương Trà Trà, Đông Phương Dạ Minh liền thở dài:
“Cũng không phải là không nỡ gả, chủ yếu là…”
Lục Cổ nhìn Đông Phương Dạ Minh, định nghe lời tiếp theo.
“Ai..”
Lại một tiếng thở dài. Đông Phương Dạ Minh nhìn về phía Lục Cổ nói:
“Ngươi nghĩ rằng Trà Trà sẽ gả ra ngoài sao? Chính nó cũng không nghĩ đến chuyện này.”
Lục Cổ ngẫm nghĩ, Trà Trà thực ra cũng không giống nữ hài tử lấy chồng.
Nữ nhi, lấy chồng hay không bọn họ cũng không ép buộc.
Dù sao thì tu chân có rất nhiều người giới sống độc thân đến cuối đời.
Cũng chỉ có những gia tộc này mới để ý đến những chuyện như lấy vợ sinh con.
Mà Trà Trà thông minh như vậy, đối với chuyện kết hôn như vậy hắn vẫn cảm giác còn quá sớm.
Có thể Trà Trà đã trưởng thành, thông minh như vậy, thì vấn đề không phải là miễn cưỡng kết hôn mà là vấn đề có nên kết hôn hay không.
Lục Cổ bắt đầu suy nghĩ sâu xa, nếu hắn có nữ nhi, mà tính cách giống Trà Trà như vậy…
Cũng thật sầu não a..
“Ai!”
Hai vị lão phụ thân, cùng nhau thở dài.
Mà ngay lúc đó, Kỳ Khê đã tới bên ngoài đình:
“Tộc trưởng.”
Lục Cổ quay đầu nhìn sang, trầm giọng nói:
“Chuyện gì?”
Đây là thị nữ của phu nhân hắn.
Nếu không có việc gì, hẳn sẽ không quấy rầy hắn và Đông Phương Dạ Minh nói chuyện.
“Phu nhân nói có chuyện quan trọng cần tìm tộc trưởng, mời tộc trưởng cùng Đông Phương tộc trưởng đi một chuyến.” Kỳ Khê thấp giọng nói.
Đối mặt với Lục tộc trưởng, Kỳ Khê không dám nói sai một câu.
Lục Cổ không nói gì, phất phất tay, để Kỳ Khê rời đi.
Kỳ Khê đương nhiên không dám chờ lâu.
Chờ Kỳ Khê sau khi rời đi, Đông Phương Dạ Minh liền đứng lên, nghiêm mặt:
“Người của Đông Phương gia ta ở tiểu trấn chắc hẳn có chuyện cần ta thu xếp, ta xuống xem một chút.”
Nhưng không đợi Đông Phương Dạ Minh rời đi, Lục Cổ đã lôi hắn cùng đi đến chỗ phu nhân.
Huynh đệ vào sinh ra tử, há để tan rã chỉ vì một bữa cơm?
Nhưng cửa đá sắp mở, thôn trấn có không ít cường giả đi đến.
Dạo này hắn cũng muốn bận bịu một chút.
—— ——
Lục Thuỷ rời khỏi Mộ gia tổ địa.
Hắn đã rời khỏi bên cạnh Mộ Uyên.
Ngũ giai Lục Thuỷ, những người này không thể phát giác ra được.
Có thể dễ dàng phát hiện ra được hắn, cũng chỉ có mỗi Mộ Tuyết.
Đương nhiên là do tu vi hắn quá mạnh, hoặc do đạo lực đã đạt đến cực hạn, Lục Thuỷ cũng không dám mạo hiểm.
Dù sao hắn vẫn còn rất yếu.
Đây cũng là lí do Minh Thổ Thập Điện, một trong Sát Ngấn dẫn tới Lục gia.
Cho dù là thiên kiếp, hắn cũng sẽ không khinh thường một đại đạo giả.
Uy năng của cường giả, có đôi khi khó mà đánh giá được.
Trên đường đi, Lục Thuỷ lấy điện thoại ra, hắn nhìn xuống, không có tin tức của Mộ Tuyết.
Hắn có chút thất vọng.
“Hay là ta gửi lời hỏi thăm một chút?” Trong đầu Lục Thuỷ xuất hiện ý nghĩ này.
Nhưng rất nhanh suy nghĩ này bị hắn chối bỏ.
Đi quá gần Mộ Tuyết.
Kế hoạch lớn dễ dàng đổ sông đổ bể.
Lục Thuỷ nhanh chóng trở về phòng.
Hẳn là hai ngày nữa Mộ Tuyết mới có thể trở về. Hai ngày này hắn dự định tránh nhìn Thiên Địa Trận Văn.
Không làm gì cả.
Hiện tại hắn đã góp nhặt rất nhiều thiên địa chi lực.
Chỉ cần nửa tháng, ngay cả cha hắn cũng không phải đối thủ.
Tốc độ mạnh lên, kỳ thật mắt trần cũng có thể nhìn thấy.
Nhưng không thể chiến đấu thử.
Về đến phòng, Lục Thuỷ phá bỏ ẩn thân chi pháp.
Sau đó hắn mở cửa phòng, định ra ngoài dạo chơi.
Thuận tiện tìm một chỗ đọc sách.
Lục Thuỷ vừa mở cửa, Chân Võ Chân Linh liền phát hiện ra thiếu gia của bọn họ trở về.
Từ chiều đến tận đêm.
Bọn hắn hơn hoảng, nếu không trở lại trong hôm nay, bọn hắn nhất định không dám đợi thêm nữa.
“Thiếu gia.” Chân Võ Chân Linh lập tức kêu lên.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Lục Thuỷ đi ra khỏi phòng, mở miệng hỏi.
“Không, chưa ai ở đây cả.” Chân Võ trả lời.
Lục Thuỷ đi thẳng xuống dưới cây, hắn ngẩng đầu nhìn đại thụ.
Hắn phát hiện cái cây thế mà lại sinh trưởng chồi non.
Quả nhiên, thời gian biến hoá ngày càng rõ ràng.
Thế giới này có thật là đang thay đổi không?
Lực lượng không thể xuất hiện một cách trống rỗng được.
Có thể khiến cho toàn bộ thế giới xuất hiện cây đột biến này, khó khăn cỡ nào.
Sau đó Lục Thuỷ cũng không suy nghĩ nhiều, có lẽ không bao lâu nữa sẽ biết rõ hết thảy đầu nguồn.
Nếu không thể tiết lộ, sau khi hắn mạnh lên cũng biết rõ ngọn nguồn.
Vậy nên cứ đợi một khoảng thời gian là đủ.
Loại chuuyện này không nên vội vàng được.
“Có tin tức khác sao?” Lục Thuỷ ngồi lên bộ bàn ghế dứoi cây đàn, hỏi.
Nơi này vẫn luôn có bàn ghế, rất thích hợp để đọc sách.
Lục Thuỷ ngồi xuống, Chân Linh liền lấy ra một chút hoa quả cho bữa sáng.
Mà Chân Võ thì chăm chú trả lời vấn đề của Lục Thuỷ.
“Nghe nói cửa đá bên kia đã bắt đầu có tiến triển, khả năng cao mấy ngày nữa sẽ mở. Mà ở trên tiểu trấn bắt đầu xuất hiện một số cường giả và các đệ tử trẻ tuổi của môn phái. Có thể đều có ý tiến vào cửa đá.” Chân Võ nói.
“Cường giả thì không nói. Sao những kẻ yếu ớt kia cũng muốn đi?” Lục Thủy tò mò hỏi.
Nếu nhiều cường giả cũng muốn đi vào cửa đá, vậy những kẻ yếu vào làm gì?
Cường giả động tay một chút cũng đủ để giữ họ trong đó.
Trừ khi những người đó chỉ đang quan sát cửa đá trong thị trấn nhỏ.
Tuy nhiên, điều đó là không thể.