Chương 820: Giây Phút Đỉnh Cao Của Lục Thủy Ta Sắp Đến 1
Lục Thuỷ rời đi, Mộ Trạch đứng nhìn hắn cứ thế chậm rãi ẩn vào không gian.
Đây là Ẩn Nặc Thuật pháp, kỹ thuật này hoàn toàn vượt quá phạm vi nhận thức của Mộ Trạch.
Hắn cảm thấy dù Lục Thuỷ rời đi ngay trước mặt đại ca hắn, đại ca hắn nhất định cũng không phát giác được.
Sau đó Mộ Trạch phát hiện ra một lực lượng bị phong bế trong tổ địa bắt đầu buông lỏng, cuối cùng biến mất không còn gì.
Ngay đằng sau nơi phong bế sức mạnh, hắn phát hiện Đại ca và Nhị tỷ đều ở bên ngoài, hình như họ không dám tới.
Nhưng Mộ Trạch không chút do dự, trực tiếp đi ra ngoài.
Ban đầu, hắn muốn ra ngoài trong trạng thái trọng thương để thể hiện rằng hắn đã trả giá cỡ nào mới có thể liên hệ được Nguyên Thạch.
Tính khả thi sẽ rất cao.
Nhưng Lục Thuỷ không tự nguyện chủ động với hắn, hắn chỉ có thể đổi lý do thoái thác khác.
Tóm lại, chỉ cần Lục Thuỷ không liên quan, vấn đề sẽ không lớn.
Sự tồn tại của Lục Thuỷ giống như yêu quái vậy, có cho phép hắn cũng không dám nói.
Một khi để người khác biết Lục Thuỷ trọng thương, Lục gia chắc cánh sẽ phát điên.
Trưởng lão của Lục gia giận lên đáng sợ cỡ nào, hắn không biết.
Nhưng hắn biết, Mộ gia không chịu nổi lửa giận của bất kỳ vị nào.
—---
Tiểu trấn Thu Vân.
Hôm nay Lâm Hoan Hoan mua bánh bao định đi làm, nhưng nàng đi đường nào cũng không sốt ruột, định từ từ đi.
May mắn vẫn còn một số thời gian.
Chủ yếu là vì không muốn đụng phải mọi người, nhất là đụng vào những người không tiện.
“Nhìn người kia có vẻ hơi tự ti.” Lâm Hoan Hoan thở dài.
Nàng tự ti vì mình béo, lỡ như không có tay, vậy chắc cánh sẽ tự ti đến mức không dám ra ngoài.
“Người có cơ thể không hoàn mỹ, tất nhiên là phải tự ti rồi. Ta xem thường đối tượng thành hôn thì đối phương chẳng phải sẽ càng tự ti hơn sao?”
Lâm Hoan Hoan cảm thấy mình có thể đã làm tổn thương người khác.
Thế nhưng nàng thật sự không muốn gả.
Làm sao đây.
Nếu như nàng là người tàn tật, đối phương chắc hẳn sẽ không đồng ý cưới.
Không đúng, nàng mập như vậy, đối phương hẳn là đã chán ghét chết rồi.
Sau đó Lâm Hoan Hoan đi tới trước chỗ pha lê, nàng nhìn chính mình trong pha lê.
“Mộ tiểu thư có ngũ quan ưa nhìn. Gầy đi chắc hẳn sẽ rất xinh đẹp.”
“An ủi ta đó sao?”
Sau đó, Lâm Hoan Hoan tuyệt vọng.
Nàng không gầy nổi dù nàng có luyện công pháp của Mộ tiểu thư vào lúc rảnh.
Nhưng vẫn không có tiến triển.
“Nếu có thể học trong khoảng thời gian này thì tốt rồi.” Lâm Hoan Hoan thở dài.
Nàng quyết định sẽ lại cố gắng tu luyện sau khi tan việc.
Nhưng ngay thời điểm nàng đi đến nơi làm việc, đột nhiên nàng nhìn thấy một vị tiên tử đi lướt qua người nàng.
Đó là một vị tiên tử tóc ngắn, mặc bộ quần áo màu trắng cam, nét mặt bình tĩnh, đôi mắt sáng rực rỡ như Tinh Hà.
Nhìn thấy tiên tử, trong nháy mắt, Lâm Hoan Hoan ngây ngẩn cả người.
“Người xinh đẹp này là ai a?” Nàng không kìm lòng được mà mở miệng.
“Đạo Tông Vũ Niết, đệ nhất kiêu nữ của thế hệ trẻ.” Một giọng nói nữ tính vang lên bên tai Lâm Hoan Hoan.
Quá tốt!
Lâm Hoan Hoan quay đầu nhìn sang, phát hiện bên cạnh là một vị tiên tử mặc trang phục hiện đại. Vị tiên tử này buộc tóc đuôi ngựa, trên tay cầm một thanh trường đao thanh tuấn.
Nhưng vẫn có điểm chung, chính là đều xinh đẹp.
“Thật là xinh đẹp.” Lâm Hoan Hoan vô thức mở miệng.
“Đi đường thì nhớ nhìn đường, ngươi vừa mới suýt đụng vào ta đấy. Nơi này nhiều cường giả như vậy, nếu ta là một vị cường giả hỉ nộ vô thường, ngươi sẽ nhanh chóng biến thành một cỗ thi thể.” Nói xong, vị tiên tử cũng không thèm nhìn Lâm Hoan Hoan mà tiến về phía trước.
Lâm Hoan Hoan vô thức cúi đầu xin lỗi:
“Thật xin lỗi.”
Chờ những người kia rời đi, Lâm Hoan Hoan bắt đầu tự nhủ:
“Dáng dấp đẹp đẽ như vậy mà lại nói chuyện cay nghiệt. Lỡ như ta vẫn là một hỉ nộ vô thường cường giả thì sao.”
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, các nàng quá đẹp.
Ngay lập tức, Lâm Hoan Hoan bỗng tự ti.
Nàng nhìn bánh bao trong tay như đang nhìn chính mình.
Sự khác biệt giữa nàng và tiên tử kia như sự khác nhau giữa bánh bao và bánh ngọt vậy
Có phải nàng chỉ xứng với những chân giả tu tiên không hoàn hảo?
“Khi nào thì nàng mới có thể trở nên quyến rũ đây?”
Lâm Hoan Hoan thở dài.
Rồi nàng nhìn đồng hồ, vừa nhìn thấy liền ngây người.
“Trễ mất rồi.”
Nói xong, nàng liền tức tốc chạy đến nơi làm việc.
Ngay tại lúc rẽ ngang, nàng nhìn thấy bóng người đi ra.
Lâm Hoan Hoan ngây ngẩn cả người, cố gắng thắng xe lại, sau đó đến trước mặt người kia.
Kiều Càn hơi sửng sốt đứng tại chỗ, nễu ban nãy bị đụng trúng thì sẽ trực tiếp bị đụng bay.
"Thật xin lỗi."
"Thật xin lỗi."
Hai người đồng thời mở miệng.
Kiều Càn nghĩ dù là ai sai, hắn cũng muốn xin lỗi.
Nói xong hắn liền lùi ra sau một khảng.
Lâm Hoan Hoan biết mình đã sai, nhưng đối phương lại làm cô càng áy náy hơn.
“Thật xin lỗi, thật rất xin lỗi, xém chút nữa là đụng phải ngươi.”
Nàng lại cúi đầu nói xin lỗi.
Sau đó Lâm Hoan Hoan liền từ từ lùi sang một bên.
n, vừa vặn vượt qua Kiều Càn.
Nàng liền chạy một mạch đến nơi làm việc.
Kiều Càn nhìn Lâm Hoan Hoan rời đi.
Thật ra đến bây giờ hắn vẫn chưa biết cô gái nhỏ mập mạp này là ai.
Lần trước khi cô đưa dưa hấu giúp hắn hứn cũng không hỏi vấn đề này.
Hoặc cũng có thể nói hai người chưa từng nói chuyện gì qua lại với nhau.
Đối phương có vẻ cũng rất bận rộn.
Hắn cũng không để ý có người đằng sau, sau này cẩn thận, tránh đụng phải người ta là được rồi.
Còn về hôm nay, người trốn ra không được như hắn bị Sơ Vũ liên lạc, nói là có chuyện lớn muốn hỏi ý hắn.
Bất đắc dĩ lắm hắn mới ra ngoài.
Rất nhiều chuyện hắn không muốn tham gia, nhất là những chuyện không liên quan tới mình, hắn trước giờ không muốn.
…
“Mấy ngày nay cửa đá đã sắp chuyển động, ngươi muốn đi vào sao?” Lục gia ở trong đình của một nơi nào đó của ngọn núi, Lục Cổ đứng một bên hỏi Đông Phương Dạ Minh.
Hai người họ đã sớm an vị và đàm luận ở chỗ này.
Về phần tại sao lại đến, bọn họ đều hiểu, có điều không ai nhắc đến.
Nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì tối hôm qua Đông Phương Lê m nói rằng hôm nay muốn làm bữa sáng.
Làm bọn họ bị doạ sợ đến mức mới sáng sớm đã ra bàn chuyện chính sự.
Đông Phương Dạ Minh nhìn dưới núi, hiếu kỳ nói:
“Lục tộc trưởng muốn đi sao?”
“Không đi.” Lục Cổ nói thẳng.
Hắn không có việc gì làm sao?
Phu nhân của hắn đã không còn bình thường, sao hắn có tâm trạng ra ngoài.
Nói cách khác, sau khi cưới Đông Phương Lê m về, hắn liền không có cách nào đi ra ngoài thăm dò.
Tâm đã không còn ở bên ngoài.
Có tộc trưởng Lục gia là đủ an tâm rồi.
“Ta cũng không đi đâu, ta vốn sang đây để hỏi thăm Trà Trà.
Mà Đông Phương gia cũng không phải là không ai đi vào.” Đông Phương Dạ Minh nói khẽ.
“Không theo đuổi đi tìm cơ duyên nữa à?” Lục Cổ hỏi.
Đông Phương Dạ Minh còn không tấn thăng lên nổi thất giai, hắn còn không đụng đến cửa Đạo.
Chăm chỉ chính là một loại cơ duyên.
Như Lục Cổ, loại thiên tài như Đông Phương Dạ Minh, bọn hắn sẽ không chờ sau khi tấn thăng thất giai để nhập đạo.
Bọn hắn muốn trực tiếp tấn thăng thất giai rồi nhập đạo luôn.
Lục Cổ đã làm được, chỉ thiếu một bước cuối cùng, mà Đông Phương Dạ Minh thì thiếu một cơ hội.
Đương nhiên, Đông Phương Lê m lại thiếu nhiều cơ hội hơn một chút.
Đông Phương Dạ Minh quay đầu nhìn về phía Lục Cổ, đột nhiên cười nói:
“Ta đã không cần.”