Chương 826: Nôn Lên Mặt Lục Thủy 1
Rất nhanh Lục Thủy đã ra đến phố.
Nơi này là đường đi đã xây xong.
Hiện tại nơi này gần như đã hồi phục tình huống như trước, cũng có không ít người bắt đầu chuyển tới.
Mặc dù trên đường không náo nhiệt như khi Lục Thủy đến.
Nhưng cũng không kém.
Bọn họ đi vào quán cơm.
"Lục thiếu gia, hẳn là nơi này." Mộ Tuyết mở miệng nói.
Lục Thủy nhìn bốn phía, vị trí bên trên xác thực không kém bao nhiêu, vẫn là cửa hàng nhỏ, chỉ là tốt hơn trước kia mấy phần.
Xem như nhân họa đắc phúc đi.
Khi Lục Thủy đi vào cửa hàng nhỏ, lão bản liền đi ra.
Hắn nhìn Lục Thủy và Mộ Tuyết, đương nhiên nhận ra.
"Hai vị ăn gì?" Lão bản vừa mới đưa cơm, lập tức hỏi.
Hiện tại chân của hắn không có vấn đề gì, rất may mắn, khôi phục rất nhanh.
Thê tử vẫn nấu đồ ăn ở phía sau.
Bởi vì không thể nói chuyện, cho nên không tiện lắm.
Đối với Lục Thủy và Mộ Tuyết, lão bản đương nhiên biết, nhưng tên hắn thì lại không biết.
Hỏi tên khách nhân vốn là một chuyện đường đột.
"Xin hỏi lão bản, nơi này của ngươi có lò nướng không?" Lục Thủy nhìn lão bản hỏi.
Lúc này bọn họ đã ngồi xuống.
Dù không có lò nướng, cũng có thể đến ăn chút gì đó.
"Lò vi ba được không?" Lão bản hỏi một câu.
"Có khác biệt sao?" Lục Thủy hỏi.
"Có khác biệt." Lão bản trả lời.
"..."
Khác biệt ở đâu Lục Thủy đương nhiên không biết, ai rảnh hơi nghiên cứu cái này đâu.
"Có thể làm nóng là được rồi." Cuối cùng Lục Thủy cảm thấy vẫn nên đừng xoắn xuýt những thứ vô dụng này.
"Các ngươi muốn làm nóng thứ gì?" Lão bản tò mò hỏi.
Kỳ thật hắn thấy, thân phận của hai người kia cũng không đơn giản.
Chỉ là hẳn không phải là người Mộ gia, một vài thiếu gia tiểu thư Mộ gia, hắn từng gặp qua không ít.
"Cái này." Lục Thủy chỉ chỉ sầu riêng đặt trên bàn nói.
Lão bản nhìn sầu riêng, trên mặt có chút sầu khổ.
Hắn nhìn Lục Thủy nói xin lỗi:
"Khách nhân, đây là sầu riêng đó?"
"Là sầu riêng." Lục Thủy gật đầu.
"Vậy khách nhân biết hương vị của sầu riêng sau khi làm nóng không? Nhất là lúc vừa mới mở lò vi ba ra." Lão bản hỏi thăm.
Bởi vì hắn cảm thấy, hai vị này có khả năng thật sự không biết.
Lục Thủy nhìn về phía Mộ Tuyết, lúc này Mộ Tuyết cũng nhìn Lục Thủy, bọn họ không biết.
"Đại khái là có mùi vị gì?" Lục Thủy hỏi.
Lão bản hướng mặt ra ngoài nhìn một chút, sau đó tùy tiện chỉ một ít phạm vi:
"Những lão bản của cửa hàng kia, đại khái đều sẽ chạy đến phá hủy cửa hàng nhỏ của chúng ta."
Lục Thủy: "..."
Mộ Tuyết: "..."
Khoa trương như vậy sao?
"Vậy rốt cuộc là có mùi gì?" Lục Thủy có chút hiếu kỳ.
"Thối." Lão bản nói thẳng.
Lục Thủy nhìn sầu riêng, cảm thấy cần phải mang về cho mẫu thân hắn, để mẫu thân làm nóng.
"Chỉ là, nếu hai vị có thể chờ, có thể chờ lúc chúng ta sắp đóng cửa mà làm nóng, trên đường cũng không còn mấy người." Lão bản có lòng tốt nói.
"Vậy chúng ta ăn món khác trước." Lục Thủy nói.
Sau đó Lục Thủy liền cùng Mộ Tuyết bắt đầu chờ đợi.
Bởi vì là mới xây đường, có nhiều thứ cũng không đầy đủ, tất cả cũng sẽ không mở quá muộn.
Hồi lâu sau, người bắt đầu ít, có vài cửa hàng đều đã đóng cửa.
Khách nhân càng thêm không có.
"Tốt rồi, có thể làm nóng." Lúc này lão bản đi ra, sau lưng hắn chính là một vị nữ tử trẻ tuổi."
Là lão bản nương.
Trong tay của nàng cầm một cây fao.
Là để mở sầu riêng.
Giống như rất có cảm hứng.
Lục Thủy và Mộ Tuyết liếc nhau một cái, sau đó cùng nhau tránh ra, để bọn họ lột sầu riêng.
"Xin cẩn thận một chút." Mộ Tuyết nhìn lão bản nương nói khẽ.
Lão bản nương nhìn Mộ Tuyết, sau đó gật gật đầu, mỉm cười.
Sau đó nàng động dao.
Keng một tiếng.
Không mở ra được.
"..."
"Ta nói để ta làm đi." Lão bản nín cười, nói với lão bản nương.
Lão bản nương lui ra phía sau một chút khoảng cách, nhìn lão bản không nói một lời.
Mặc dù nàng là người câm, nhưng hiện tại dù nàng biết nói chuyện, cũng không muốn nói chuyện.
Lục Thủy và Mộ Tuyết cùng nhìn, không nói gì thêm.
Đây là một đôi vợ chồng phổ thông.
Có lẽ sinh hoạt không tốt như vậy, nhưng bọn họ đang cố gắng để sinh hoạt tốt hơn.
"Tốt rồi, hai vị khách nhân chờ một lát là được." Không bao lâu lão bản đã lột xong sầu riêng.
Kỳ thật ngay từ đầu Lục Thủy muốn tự mình động thủ.
Sau đó sầu riêng được đưa vào lò vi ba.
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, nói khẽ:
"Lục thiếu gia cảm thấy sẽ là mùi vị gì?"
"Không phải Mộ tiểu thư đã thấy Đông Phương Tra Trq ăn sao? Khi đó là mùi vị gì?" Lục Thủy tò mò hỏi.
"Cách trận pháp, khi đó Trà Trà nói, toa xe có không ít người, vì không ảnh hưởng đến người khác nên mở trận pháp." Mộ Tuyết nói.
Trà Trà đi ra ngoài rất để ý thứ này, nàng vẫn luôn cố gắng không gây thêm phiền phức cho người khác.
Mộ Tuyết nghĩ nghĩ, lại nói:
"Nhìn qua có vẻ như ăn rất ngon."
Lục Thủy gật đầu, không nói gì.
Thứ này ăn ngon không?
Tại sao ăn ngon mà ở kiếp trước hắn chưa từng ăn?
Không được mấy phút, lão bản liền đi ra:
"Đằng sau để cho hai vị khách nhân tự mình vào, chúng ta chờ ở bên ngoài."
Sau đó lão bản mang theo lão bản nương đi ra bên ngoài.
Trên đường lão bản cũng tốt bụng nhắc nhở:
"Đúng rồi, cửa lò vi ba có thể trực tiếp mở ra."
Lục Thủy gật đầu, sau đó nhìn lão bản và lão bản nương đi ra ngoài.
"Mộ tiểu thư đi thôi." Bị lão bản phản ứng như thế, hắn cũng bắt đầu hiếu kỳ sầu riêng này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Mộ Tuyết cũng rất tò mò, khi Trà Trà các nàng ăn, cũng không có khoa trương như vậy.
Lúc mở ra cảm giác hương vị cũng rất tốt.
Sau đó Lục Thủy và Mộ Tuyết đi vào sau bếp, những thứ kia sắp xếp rất chỉnh tề, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy lò vi ba.
Đi đến trước lò vi ba, Mộ Tuyết hiếu kỳ nhìn thoáng qua, cảm giác không hề khác gì nhau.
"Lục thiếu gia, ngươi mở ra nhìn thử xem." Mộ Tuyết trốn sau người Lục Thủy, nhẹ nhàng nói.
Lục Thủy đi đến trước lò vi ba, dự định mở ra nhìn.
Mộ Tuyết cũng tiến đến bên người Lục Thủy.
Nàng cũng muốn mở mang kiến thức một chút.
Két một tiếng, cửa chậm rãi bị mở ra.
Trong nháy mắt lò vi ba được mở ra, một mùi hương không thể diễn tả truyền ra.
Lục Thủy đứng mũi chịu sào.
Một cái chớp mắt, Lục Thủy cảm giác bản thân đang nhìn XX ở khoảng cách gần, ọe, một luồng không hiểu xung động xuất hiện trên yết hầu.
Không do dự, hắn trực tiếp đóng cửa lại, sau đó muốn tìm nơi bình phục dạ dày.
Chỉ là vừa mới quay người, liền thấy Mộ Tuyết phồng lên miệng, bộ dáng muốn khóc.
Nhìn thấy Mộ Tuyết như vậy, hắn vô ý thức đâm xuống mặt Mộ Tuyết.
Phốc…
Trong chốc lát, Lục Thủy nhìn thấy thứ không thể diễn tả phun ra từ trong miệng Mộ Tuyết, trực tiếp bắn lên mặt hắn.
"..."
Lục Thủy vốn có hơi nhịn không được, rốt cục không thể chống đỡ.
Ọe!
Giờ khắc này, hai vợ chồng ăn sầu riêng không ăn thành, ngược lại phun tất cả cơm hôm nay ra.
…
Sau một lát Lục Thủy tiếp nhận khăn mặt của lão bản, sau đó nhìn sang Mộ Tuyết.
"Mộ tiểu thư muốn giúp ta giặt quần áo không?" Lục Thủy phủi phủi quần áo, hôm nay y phục này không thể mặc được.
"Chờ trở về, Lục thiếu gia mang quần áo đến chỗ ở của ta là được." Giặt quần áo đó, sao lại từ chối được.
Nàng cũng không muốn phun lên trên mặt Lục Thủy.
Ai bảo Lục Thủy đâm mặt nàng chi?
"Có phải Lục Thủy cảm thấy ta quá đáng yêu không?"
"Được, được rồi, là lỗi của ta, vậy giảm một quyền đi."
Lúc này lão bản nương cầm đồ vật để người muốn tiếp tục nôn ra, nàng dùng ngón tay chỉ chỉ.
Sau đó lại dùng tay làm thủ thế đưa lên miệng ăn.
"Các ngươi còn muốn ăn không? Hiện tại hương vị không thúi như vậy." Lão bản mở miệng phiên dịch.
Lục Thủy và Mộ Tuyết liếc nhau, sau đó cảm thấy vẫn nên thử một chút.
Đã như vậy, nếu không ăn thì có cảm giác thua thiệt.